Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nghịch Hành

Chương 27: 27: Ngọc Đỉnh Các




Ra ngoài, Hàn Vũ dắt túi khoảng một ngàn linh thạch hạ phẩm, đối với một võ giả Luyện Thể cảnh mà nói, con số này không lớn cũng không nhỏ.

Hàn Vũ khoác trên mình một bộ đồ màu xám, trông không hợp với tuổi.

Trái ngược lại với hắn, Vân Hi bận một bộ đồ trắng gọn gàng làm tôn lên thân hình nhỏ nhắn tựa như thiên sứ.

Trên đường, dòng người tấp nập qua lại, lẫn trong đám người, hai người lượn khắp các con phố, vừa bước ra từ cửa hàng bán quần áo, lại đi vào cửa hàng bán trang sức, hay dừng lại bên đường quan sát những màn biểu diễn kỳ lạ của nghệ sĩ đường phố.

Có quá nhiều thứ mới lạ mà trước giờ Vân Hi chưa nhìn thấy, Hàn Vũ cũng không ngoại trừ.

Đối với Hàn Vũ, tâm trí hắn là người trưởng thành, nhìn thấy những thứ mới mẻ tuy rằng có ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có, nhưng Vân Hi dù sao vẫn là trẻ con, cũng vì vậy mà cả hai mất kha khá thời gian để chiều theo thói hiếu kỳ của cô bé.

Và đặc biệt ở khoản ăn vặt, Vân Hi đang thể hiện một sức ăn kinh người, đến Hàn Vũ cũng không thể hiểu, ẩn dưới thân hình nhỏ nhắn kia có phải là một hố đen vũ trụ hay không.

Ngọc Đỉnh Các.

Trong Bạch Vân Thành chỉ có đúng một tòa đan các này.

Tòa nhà cao bảy tầng với kiến trúc rộng rãi, vững chắc làm nổi lên tông màu chủ đạo màu xanh da trời nổi bật giữa những tòa nhà màu trắng khác.

Với những họa tiết trang trí đặc trưng xoay quanh biểu tượng đan đỉnh, từ xa nhìn lại, người ta dễ dàng nhận ra chức nghiệp của nó liên quan đến một trong hai chức nghiệp cao cấp nhất Hoang Nguyên Đại Lục – Đan dược sư.

Tại Đại La quốc, đan dược đều một nhà phân phối, hầu như tất cả các Đan dược sư trên Đại La quốc đều là khách khanh của gia tộc này.


Họ còn nắm giữ và thu mua số lượng lớn dược liệu trên toàn quốc, đó là một trong ba đại gia tộc Đại La quốc – Trần gia.

Cụ tổ Trần gia là vị luyện dược sư ngũ đẳng sát cánh bên cạnh Đại La Thái tổ những ngày đầu tiên dựng nước.

Sau khi lên hoàng vị, ban thưởng thần tử, Thái tổ đã để cho Trần gia lão tổ được phép quản lý tất cả những vấn đề thuộc về luyện dược.

Từ đây, Trần gia quật khởi trở thành một trong ba đại gia tộc lớn nhất Đại La quốc, đồng thời là một hậu thuẫn vô cùng mạnh của hoàng đế Đại La trên khía cạnh chính trị.

Lúc này, trong đan các, Hàn Vũ đang nhìn ngắm các sản phẩm đan dược được trưng bày, hắn trước nhất muốn tìm hiểu thị trường, sau đó là mua sắm một vài loại đan dược để củng cố cảnh giới, đồng thời rút ngắn thời gian tu luyện.

Hơn ai hết, hắn hiểu rõ áp lực của Hàn Lôi lúc này, muốn phân ưu cho gia gia hắn, chỉ có thể bằng lực lượng.

Hàn gia với sản nghiệp chính là nuôi trồng dược liệu, vốn có mối quan kệ kinh tế khá mật thiết với Ngọc Đỉnh các.

Hàn Vũ với tư cách đại thiếu gia Hàn gia đương nhiên không quá xa lạ với Ngọc Đỉnh các, bản thân hắn còn biết và đã dùng qua một số loại đan dược.

Nhưng khi vào sảnh giao dịch của Ngọc Đỉnh các, Hàn Vũ vẫn bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của nó.

Dĩ nhiên Vân Hi thì như nhà quê ra tỉnh, miễn bàn.

Hàn Vũ vừa xem vừa xuýt xoa:“Ngưng Khí đan tám trăm hạ phẩm linh thạch, chát thế nhỉ, Bổ Khí đan hai trăm hạ phẩm linh thạch.

Linh thạch như lá rơi ngoài đường sao?”“Rẻ nhất cũng là loại Tôi Thể dịch hai mươi hạ phẩm linh thạch một bình, bảo sao luyện võ tốn tiền, chậc chậc.


”Tiểu Đản chợt lên tiếng:“Hừm, toàn là phế đan!”“Phế đan? Đan dược họ bán nhìn cao cấp đấy chứ?” Hàn Vũ ngạc nhiên trước đánh giá của tiểu Đản.

“Đấy là do nhãn quang ngươi thấp kém thôi!” Tiểu Đản nhàn nhạt trả lời.

Theo như lời tiểu Đản, đan dược bình thường được phân thành phế phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Trong đó phế phẩm đan dược chỉ phát huy được hai mươi phần trăm hiệu năng của đan dược đó, tương tự hạ phẩm trung phẩm chỉ phát huy đc bốn mươi đến sáu mươi phần trăm, còn thượng phẩm phát huy được đến chín mươi phần trăm hiệu năng đan dược, trên hết là cực phẩm đan dược có thể phát huy trăm phần trăm hiệu năng của đan dược đó.

Dĩ nhiên cực phẩm đan dược yêu cầu kỹ nghệ luyện đan cực kỳ cao siêu, ít có luyện đan sư đủ khả năng làm được.

Nghe tiểu Đản giải thích, Hàn Vũ mới hiểu ra vấn đề.

Hiện tại đan dược được bày bán trong đan các hầu hết là hạ phẩm đan dược.

Điều đó làm giảm mạnh sự hứng thú của Hàn Vũ, hắn hỏi tiểu Đản:“Không có cách nào để tăng dược hiệu của đan dược hay sao?”“Có chứ!” Tiểu Đản thủng thỉnh đáp.

Hàn Vũ mừng rỡ hỏi tiếp:“Như thế nào nói ta nghe.

”“Một là ngươi tăng kỹ nghệ luyện đan của mình, hai là ngươi có thể dùng Hỗn Độn linh khí để tăng phúc dược hiệu cho đan dược có sẵn.

” Tiểu Đản đáp, giọng của nó mỗi lần nhắc tới công dụng của Hỗn Độn linh khí đều ra vẻ cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả.


“Ta luyện đan được sao?” Hàn Vũ hỏi lại, hắn cũng quá quen thuộc với tính cách của tiểu Đản nên cũng mặc kệ.

“Được, ngươi có Hỗn Độn tinh thần lực cùng với Thái Nhất Thần Thủy, luyện đan dễ như ăn bánh, nếu còn không làm được thì nên chết đi cho đỡ chật đất.

”Hàn Vũ cau mày, nghi hoặc hỏi lại:“Không phải luyện đan sư đều dùng hỏa để luyện đan sao? Ta dùng Thái Nhất Thần Thủy liệu có được không?”“Thái Nhất Thần Thủy có năng lực hòa tan vạn vật, ngươi chỉ cần dùng nó hòa tan dược chất của từng loại nguyên liệu, rồi trộn lẫn vào nhau, sau cùng tách bỏ Thần Thủy ra là được rồi.

” Lời của tiểu Đản nói nhẹ tựa lông hồng, như một sự việc vô cùng đơn giản làm Hàn Vũ ngẩn người.

“Có thể làm vậy được sao?” Hắn nghĩ thầm, rồi tiếp tục thỉnh giáo tiểu Đản:“Thế còn tăng phúc dược hiệu cho đan dược có sẵn thì sao?”“Cái này dễ hơn, ngươi có thể lựa chọn bơm Hỗn Độn linh khí tẩy đi tạp chất trong đan dược có sẵn hoặc sử dụng Hỗn Độn linh khí khắc thêm linh văn tăng phúc lên trên đan dược cũ, đều sẽ được hiệu quả hơn hẳn.

” Tiểu Đản đáp.

“Lại linh văn sao, xem ra ta phải nghiên cứu nghiêm túc linh văn rồi.

” Hàn Vũ nghĩ thầm.

Lúc này, một thân ảnh đang tiến đến gần hai người Hàn Vũ.

“Xin chào công tử, tiểu thư, ta tên Thúy Vi, ta có thể giúp gì cho hai người không?” Thiếu nữ hướng hai người Hàn Vũ thi lễ rồi nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Vũ xoay người lại, nhìn rõ người phía trước.

Người vừa tới là một thiếu nữ đang mặc một chiếc váy đồng phục màu trắng khá gọn gàng, bên ngực phải có thêu hình một chiếc đỉnh màu xanh, chính là tiêu ký của Ngọc Đỉnh các, nàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc đen xõa trên bờ vai.

Thiếu nữ này có một đôi mắt to tròn, hai mí rõ nét, lông mi cong, lông mày lưỡi mác, tạo cho người đối diện cảm giác đôi mắt rất sáng và thu hút, đó là điểm nhấn tôn lên khuôn mặt thanh tú của nàng.

Hàn Vũ cũng ôm quyền đáp lễ rồi nói:“Vậy phiền tỷ tỷ lấy dùm ta mười bình Tôi Thể dịch, một viên Bổ Khí đan, ngoài ra ở đây có bán đan phương không?”Lời này vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía hắn.


Thúy Vi ngạc nhiên hỏi:“Công tử đây là luyện đan sư sao?”Nàng không khỏi đánh giá Hàn Vũ thêm vài lần, dù nhìn đi nhìn lại, nàng cũng không thấy người thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn mình phía trước giống một vị luyện đan sư.

Nên biết tại Ngọc Đỉnh các này cũng chỉ có một vị luyện đan sư nhất tinh tọa trấn, đủ để thấy luyện đan sư là chức nghiệp khan hiếm đến nhường nào.

“Không, nhưng tính ta thích tìm hiểu nên muốn nghiên cứu qua một chút.

” Hàn Vũ dưới ánh mắt dò xét kia của thiếu nữ và những người xung quanh thì có chút không thoải mái, hơi cúi đầu, tay phải đưa lên vuốt sống mũi, như cười như không trả lời.

“Được nhưng chúng ta chỉ bán những đan phương phổ thông thôi, công tử có muốn lấy không?” Thúy Vi giật mình, biết mình vừa có hành động không phải phép liền nhanh chóng trả lời câu hỏi của Hàn Vũ.

“Có!” Hàn Vũ gật đầu đáp.

“Vậy ở đây có chúng ta có đan phương cho đan dược nhất phẩm, đồng giá năm mươi hạ phẩm linh thạch một đan phương.

”Hàn Vũ im lặng lắng nghe giới thiệu sơ lược rồi quyết định lấy đan phương của Tụ Khí đan, Bổ Linh đan, Cường Thể đan, Tị Độc đan, Bạo Linh đan, Tôi Thể dịch.

Mua sắm một lần hết bảy trăm hạ phẩm linh thạch, hết hơn phân nửa tiền tiết kiệm của hắn, Hàn Vũ cũng cảm thấy đau xót.

Đoạn Vân Hi ở cạnh giật giật gấu áo Hàn Vũ, hắn biết ý, xoa đầu nói với cô bé:“Giờ chúng ta qua Túy Dương lâu ăn nhé, bọn Thiếu Dương cũng đang đợi ở đấy.

”“Ưm!” Vân Hi cười tươi, nụ cười như ánh nắng ban mai, dịu dàng và ấm áp, xua đi bóng đêm lạnh lẽo.

Khuôn mắt nhỏ xinh, cử chỉ nhí nhảnh cùng bộ đồ màu trắng khiến cô bé trông như một tiểu thiên thần, mấy người gần đó cũng cảm thấy thổn thức, không tránh khỏi nhìn lâu thêm một chút.

.


Chương trước Chương tiếp
Loading...