Nghịch Mệnh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:31
Ta tiếng gọi, há miệng đáp, song cổ họng khản đặc, thể phát âm thanh.
Hôm đó, lật vườn lấy một cái xẻng sắt, theo sườn bắc núi Xử Dương, nơi khuất nắng gần nước mà bắt đầu đào hố.
Hố thứ nhất, an táng mẫu .
Người là tộc trưởng, coi trọng từng hạt gạo như trời.
Đến mùa thu hoạch, bà vò mạch dặn bọn :
“Nếu ngày, cả tộc đều thể hóa hình thành thì quá… Người bán ngô đủ, gọi họ lên núi thì lộ, lên xuống mấy , bằng trồng thêm hai mẫu ruộng !”
Hố thứ hai, chôn phụ .
Người là bổ khoái duy nhất trong tộc, ngày ngày công, việc gì lớn, lo mấy vụ vặt như cãi , giảng hòa, giằng co.
Thế nhưng luôn vui vẻ,
“Đời sống như là , chẳng cần như tộc khác mà bon chen hiển hách.”
“Đại đạo tự xoay vần, cái thấy là đúng sai, vinh quang, kỳ thực cũng chỉ là một hạt cát trong sự chuyển động . Ngoài là hỗn độn, chỉ còn giữ hỉ nộ ái ố.”
Hố thứ ba, là tên lưu manh trong tộc, vốn ăn , ức h.i.ế.p kẻ yếu, mẫu từng mắng nhiều , nhưng đầu trâu mặt ngựa, tai một lời.
Thế nhưng... tiểu , hôm Lạc Bình Sương đến, đang cha, thủ thỉ:
“Thích một con Lộc Thục cái, theo phụ bổ khoái, cái danh phận đàng hoàng.”
Phụ chết, rõ yếu kém như thiêu lao lửa, nhưng vẫn liều xông lên.
Hắn c.h.ế.t , nước mắt nước mũi tèm lem, đến lè cả lưỡi:
“Ngươi dám g i e c ca ! Dám g i e c ca !”
Ừm, lúc đời, phụ mẫu đều c.h.ế.t trong trận chiến của dị tộc, nọn họ hi sinh nhằm tế pháp bảo cho thần tiên.
Hắn lớn lên đeo bám cha suốt ngày, cứ gọi là “ca ca”.
Những lời đạo lý phụ từng , bao giờ cũng là đầu tiên vỗ tay tán thưởng.
Hố thứ tư, chôn một con thú quen mặt, hình như là nhi tử nhà thím Tôn.
Hố thứ năm, an táng một con Trục Hồn Điểu chẳng ai rõ nó từ đến, chỉ rằng nó thích rượu, mỗi khi thu hoạch xong hai mẫu ruộng, nó đem đổi lấy rượu ngon, ngày ngày uống đến say mềm.
Sau đó, kẻ đào hố càng ngày càng nhiều, nhà nào c.h.ế.t đều giúp sức, mỗi vác theo một cây xẻng sắt, xẻng,thì lấy d.a.o thái rau cũng đào.
Thế là, Trử Dương sơn từng ngập tràn mạch lúa mùa thu, chỉ một đêm, mọc lên vô nấm mộ gò đất.
Trong tộc, lớn tuổi nhất là Phùng gia gia, giúp moi một thanh kiếm đồng xanh từ lòng đất.
Ông kể, thuở xưa Nhân Hoàng trị thủy, từng đến cầu viện Trử Dương sơn .
Tộc trưởng đời của giúp vượt bao dòng nước xiết sông sâu.
Thanh kiếm là bảo vật Nhân Hoàng lưu , dặn rằng đời nếu gặp nguy, cầm kiếm tìm tới hậu nhân của ,
Thấy kiếm như thấy , lời tất linh.
Ta khẽ gật đầu, đeo kiếm lên lưng, vượt núi nối núi.
Gặp Trọng Minh Điểu, nàng đang đỉnh một ngọn non, lặng lẽ chờ đàn chim trở về.
Ta hỏi nàng đợi bao lâu, nàng đáp:
“Tám mươi năm, tính là lâu .”
“Nương sẽ mang về bánh ngọt tử nhân gian.”
Khi đó, dò la nhiều chuyện: Lạc Bình Sương thu phục ba đầu linh thú, danh tiếng vang dội khắp tu giới.
Nàng cùng đồng hành, giúp nàng tìm , nàng giúp tìm .
Trọng Minh từng cho danh tự, nàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nghich-menh/chuong-10.html.]
“Ra ngoài hành tẩu, tên chính là giống loài.”
“Nếu ngày nào gây họa ngập trời, sẽ tự tên . Một chim việc, một chim chịu trách nhiệm.”
Chúng từng khắp nơi: Nơi linh mạch đào khoét cạn kiệt, những sơn mạch cằn cõi các lão thú bỏ rơi đợi chết.
Cũng từng thấy Viên tộc chống cự đến cùng, kết cục là diệt tộc tan nhà.
Khi , Trọng Minh Điểu hỏi :
“Bọn họ cướp bóc tài nguyên tu luyện thành tiên, thành tiên là bảo vệ chúng . Chuyện ... chẳng quá đỗi lạ lùng ?”
Ta gật đầu, bĩu môi:
“Lạ thật. Để Thanh Môn dò xét một phen, xem trong đó tình hình thế nào, tìm thử những linh thú ký khế ước ở .”
“Ngươi sắp đặt, đừng bay loạn.”
Trọng Minh ngẩng mặt, vẻ lạnh nhạt lẫn chút ngây thơ:
“Yên tâm, nếu thế cục bất lợi, sẽ về gọi bách điểu tới giúp.”
…
Nhiều năm về , Như Lai cuối cùng cũng chịu thả khỏi lò hương.
Ngài bảo:
“Ngươi Phật duyên, buông xuống chấp niệm, ắt sẽ thành Phật.”
Ta phủi sạch lớp tro hương , nhàn nhạt :
“Ngày Phật Tổ sẽ cứu , mới chịu đó. Giờ ngàn năm qua, về quê thăm .”
Năm tháng thôi thôi, thương hải tang điền.
Thuở xưa từ Thanh Môn c h é m đến tận Ma Khốc, Thú tộc từ nhân giới đánh tới giới môn Thiên cung, Ma quân phá ấn xuất thế, từ cực đông thiên cung đánh sang cực tây.
Không còn cách nào, Như Lai mời để bình ba giới đại loạn.
Thiên Quân – Thiên Hậu khi xưa Như Lai vạch tội, đành hạ giới tu từ đầu.
Khế ước giữa nhân tộc và thú tộc cũng phá bỏ.
Hiện tại, thú tộc ăn buôn bán, ai trả linh thạch thì giúp tu luyện, bán lừa thì vẫn , nhưng ít hơn xưa.
Ma quân giam ba bốn suốt vạn năm, cuối cùng phong ấn nữa, thu dọn hành lý về Ma giới an dưỡng tuổi già.
Trước khi , lão còn mắng chửi ầm ĩ:
“Liệu hồn trông chừng đám tiên nữ trời nhà các ngươi, dám quyến rũ nhi tử của lão tử, lão , đánh cho nát cái thiên cung rách đó!”
Trọng Minh Điểu nay cũng đắc đạo thành tiên, Tiên quân cai quản hình phạt một phương.
Lúc gặp , nàng vẫn giữ bộ mặt lạnh lẽo, chỉ lặng lẽ :
“Tu luyện nào cũng là tu luyện, bọn họ tu thì cũng tu .”
Nhân giới, là một mùa thu.
Mạch lúa Xử Dương sơn chín rộ, Tiểu đang dẫn đám công thú đập lúa.
Hôm trở về, tộc đa phần thể hóa hình thành .
“Lần xuống núi, tìm Lưu bà bà mà chuyện giá cả mới , làng bọn họ khi bán ngô thì thêm hai đồng cơ chứ.”
Ta hỏi :
“Tử Hự ở ?”
Nó gãi đầu đáp:
“Ở nhà tụng mõ đấy tỷ ơi!”
(Toàn văn )