Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất
Chương 28: 28: Được Thôi
Nhưng mãi đến khi y tá đẩy xe lăn đến, Tuyết Hi cũng không nhìn thấy bóng dáng của cha bé.
Cho dù vẻ mặt tràn đầy thất vọng, nhưng Tuyết Hi không hề phàn nàn, chỉ yên lặng ngồi trên xe lăn, không nói một lời, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Tê Thi Vận nhìn thấy cảnh tượng này lại đau lòng, trách Lăng Nghị vì sao vẫn chưa quay lại.
Còn về lời dặn của Lăng Nghị bảo cô nhớ kỹ, trước khi anh về tuyệt đối đừng cho Tuyết Hi vào phòng phẫu thuật đã sớm bị cô ném lên trên chín tầng mây.
Chờ đến lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tê Thi Vận cầm bàn tay nhỏ của Tuyết Hi, cổ vũ Tuyết Hi, nhưng mắt lại ngấn lệ.
Rõ ràng là lỗi lầm của Lăng Nghị, tại sao lại để Tuyết Hi phải gánh chịu?
Đặc biệt là vừa nghĩ đến những nguy hiểm mà Vương Thần nói, Tê Thi Vận đau lòng như cắt, càng không ngăn được hận ý với Lăng Nghị.
Đáng thương cho Tuyết Hi còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không hiểu được những đau khổ mà bây giờ mình phải chịu đều do cha mình tạo nên, còn trông mong cha mình đến.
Nghĩ đến đây, Tê Thi Vận khó chịu đến ngạt thở.
Mấy ngày nay thấy Lăng Nghị giả vờ đưa cơm, cô cũng không cảm thấy Lăng Nghị đã thay đổi, mà từ đầu đến cuối chỉ cho rằng Lăng Nghị đang ủ một âm mưu gì đó.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy Tuyết Hi vào, lúc cửa đóng vào, nước mắt Tề Thi Vận rơi như mưa, còn Tuyết Hi thì cố chấp quay đầu, nhìn đăm đăm vào lối đi trên hành lang.
Mắt thấy cửa sắp đóng lại, Tuyết Hi không còn bất cứ hi vọng nào, cúi đầu quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã.
"Chờ một chút!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, Tuyết Hi và Tề Thi Vận đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy Lăng Nghị đầu đầy mồ hôi chạy về phía phòng phẫu thuật.
Trên người anh còn dính bùn, giống như vừa lăn lộn ở đồng về vậy.
"Cha!" Tuyết Hi dùng tay vịn chỗ tựa lưng của xe lăn, kích động gọi.
Cô y tá thấy thế, cũng rất tốt bụng mở cửa phòng phẫu thuật ra, đẩy Tuyết Hi ra, thật ra vào trễ một hai phút cũng không sao.
Lăng Nghị dùng chút sức lực cuối cùng chạy đến trước mặt Tuyết Hi, cuối cùng không đứng thẳng nổi, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, để bảo đảm luyện thành Toái Ngọc Đan, Lăng Nghị hao hết tất cả linh khí, thân thể hư nhược vô cùng.
Nhưng ở nơi hoang vu ấy không gọi được xe, cho nên dường như anh phải lăn lộn mới chạy đến được đường cái.
Vẫn may, đuổi kịp.
Anh không hề trách Tề Thi Vận không có nghe anh, mà lấy một viên đan được đen nhánh từ trong ngực ra cho Tuyết Hi: "Tuyết Hi, ăn nó đi, con sẽ không cần làm phẫu thuật."
"Không được, trước khi phẫu thuật không thể ăn, nếu không sau khi gây mê sẽ có thể bị ngạt thở." Lúc này y tá chặn lại.
Bây giờ cô ta đang rất hối hận vì đã mở cửa đẩy Tuyết Hi ra, sao lại gặp phải phụ huynh không hiểu biết như vậy? Anh muốn hại chết con gái của anh sao?
"Lăng Nghị, anh làm gì đấy? Uổng cho tôi còn tưởng rằng mấy ngày anh đưa cơm đã đổi tính, không nghĩ đến kết quả là anh vẫn muốn ngăn cản con gái phẫu thuật! Chẳng lẽ anh không muốn thấy con gái anh chân tay lành lặn hay sao?"
Tề Thi Vận nổi giận, kéo cổ áo Lăng Nghị để anh tránh xa người Tuyết Hi.
Chung quanh đều là người nhà bệnh nhân, thấy thế cũng chỉ trỏ Lăng Nghị, vẻ mặt đều là xem thường.
"Hả? Không thể ăn à?" Lăng Nghị giả vờ như không hiểu, lúc này mới khiến cho mọi người không còn địch ý.
Y tá và Tê Thi Vận đều xấu hổ, cảm thấy mình đã hiểu lầm Lăng Nghị.
Ngược lại Lăng Nghị cảm thấy không sao, đặt Toái Ngọc Đan trên tay Tuyết Hi: "Vậy con cầm ở trong tay đi, coi như là cha đang ở bên con."
Nói xong, Lăng Nghị nhìn y tá, hỏi: "Như thế này có được sao?"
Y tá do dự một lúc, nghĩ đến đây là cha con tình thâm, nên cũng không ngăn cản.
Dù sao lát nữa gây mê xong, nhóc sẽ ngủ, mình có thể tạm thời cất Sô cô la' này đi, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật.
Tuyết Hi cầm Toái Ngọc Đan, vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn sô cô la của cha."
".." Vẻ mặt Lăng Nghị đen lại, đây là thuốc thần thánh nối xương, giá trị trên thế giới cũng phải mấy tỷ, con gọi nó là sô cô la hả?
Được thôi, con nói gì thì là cái đấy.
Vào lúc Tuyết Hi đi vào phòng phẫu thuật, Lăng Nghị dùng hết chút sức lực cuối cùng, đưa một đạo linh khí lên Toái Ngọc Đan, kể từ đó, cho dù Tuyết Hi không ăn, cũng có thể hấp thu đan dược thông qua bàn tay.
Sau khi tiến vào phòng phẫu thuật, nhìn hành lang dài dăằng dặc, cuối cùng cô bé Tuyết Hi mới ba tuổi cũng sợ hãi, năm thật chặt Sô cô la' cha tặng, một giây cũng không dám buông ra.
Cô bé không biết là thật ra viên 'Sô cô la' đã sớm tan ở trong lòng bàn tay của cô bé, đang nối khớp gối của cô bé một cách vô tri vô giác....