Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 50: 50: Hóa Ra Những Gì




Không chỉ vậy, nghe nói còn tìm một nhóm đàn ông c**ng hi3p khiến anh ta vẫn chưa tỉnh lại được, vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng vấn đề ở chỗ nhà họ Tân lại nhất quyết khẳng định là do nhà họ Hàn làm, cho nên bây giờ bọn họ đang liều mạng trả thù.
Vốn dĩ nếu xảy ra chuyện như vậy, ông Càn sẽ lập tức ra tay, nhưng không hiểu sao tay ông Càn lại đột nhiên bị thương, còn nói muốn bảo vệ một người rất quan trọng, căn bản không thể rời đi.
Điều này dẫn đến gần như tất cả các sòng bạc ngầm của nhà họ Hàn đều bị nhổ tận gốc, chỉ còn lại một số địa điểm vẫn đang cố gắng cầm cự.

Tôi vừa nói có địa điểm tốt hơn, không phải tôi khách sáo mà là nơi anh chơi trước đó đã bị đẹp đi rồi.
Còn những doanh nhân giàu có Lĩnh Nam mà tôi tiếp đãi hôm nay, nếu là trước đây bọn họ cũng không vinh dự để được tôi tiếp đãi, tôi cũng sợ mất khách hàng nên đành phải buông bỏ thân phận, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ bị nhà họ Tần ép chết”.
Nghe Trần Báo miêu tả xong, Lăng Nghị hơi xấu hổ sờ sờ mùi.
Hóa ra những gì Trần Báo đang trải qua bây giờ đều là do chính anh gây ra!
Chẳng trách nhìn anh ta hốc hác như vậy, thì ra là trong khoảng thời gian này bị nhà họ Tần ép buộc.

“Không phải sư phụ của cậu là Ngô Càn sao? Có ông ấy che chở cho cậu, hai nhà Tân - Hàn hẳn sẽ không dồn cậu đến bước đường chết đúng không?”, Lăng Nghị tò mò hỏi.
“Vì nể mặt sư phụ của tôi, hai nhà Tân Hàn đúng thật là sẽ không làm gì tôi, nhất là nhà họ Hàn, từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng trách tôi lấy một câu.

Nhưng nếu tôi trơ mắt nhìn bãi bị quét sạch, tôi làm sao còn mặt mũi đối mặt với nhà họ Hàn, chỉ có lấy chết để tạ tội thôi!”
Trần Báo nói một hồi, cũng cảm thấy muốn khóc, so với vẻ ngoài uy phong lẫm liệt của mấy ngày trước, trông anh ta lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.
Tuy nhiên, Lăng Nghị cũng biết anh ta không phải giả vờ, dù sao lúc trước anh đã thắng được hơn 4 triệu trong sòng bạc của bọn họ, anh ta còn nói không giữ được chân mình, có lễ là vì anh ta xấu hổ muốn tự đánh gãy chân để thể hiện lòng thành của mình.
Nếu toàn bộ địa bàn đều bị dọn sạch, anh ta có thể thực sự phải lấy chết để xin lỗi.
“Nhưng cậu tìm tôi thì có ích lợi gì, tôi cũng đâu thể liên tục giúp cậu canh bãi được”.

Lăng Nghị hỏi.
Trần Báo vừa thấy mọi chuyện có vẻ ổn, lập tức hưng phấn nói: “Bây giờ cách thức giành địa bàn đều rất văn minh, không còn là kiểu kéo bè kéo lũ đánh nhau như trước nữa, mà là hẹn ở một nơi, hai bên cử ra cao thủ so kè với nhau, ai thắng thì địa bàn thuộc về người đó, vừa văn minh, cũng hợp lý”.
Lăng Nghị có chút cạn lời, đánh nhau thì đánh nhau đi, còn văn minh cái gì?
Nhưng điều đó cũng rất hợp lý, xét cho cùng, nếu người có sức chiến đấu mạnh nhất cũng không thể thắng được, thì giao địa bàn cũng không thể giữ được.
Hơn nữa, điều này còn có thể tiết kiệm tối đa nhân lực và duy trì trật tự an ninh xã hội, một hòn đá trúng mấy con chim.
“Cho nên, cậu muốn tôi giúp cậu đánh nhau sao?”, Lăng Nghị hỏi.
Trần Báo gật đầu, có chút xấu hổ nói: “Sau khi ông Càn nói ông ấy không rảnh, thì người đầu tiên tôi nghĩ tới là anh, nhưng lại không tìm được tung tích của anh, cho nên tôi thật sự rất lo lắng.


May mắn là ông trời có mắt, làm tôi gặp được anh ở quán bar.

Anh Nghị, mạng sống của tôi phụ thuộc hết vào anh, mong anh tuyệt đối đừng từ chối!”
“Mấy giờ? Ở đâu?”, Lăng Nghị hỏi.
“Ngày mai ba giờ chiều, bờ sông Lầu Vọng Nguyệt”.

Trần Báo vô cùng hưng phấn nói: “Anh Nghị, anh để lại địa chỉ, để ngày mai tôi tới đón anh trước”.

Lăng Nghị lắc đầu nói: “Không cần, tôi tự mình đi tới đó được, được rồi, dừng xe đi, tôi xuống đây”.

Trần Báo nghe vậy mở to mắt, nhìn về vùng ngoại ô vắng vẻ phía trước, không xác định hỏi: “Anh Nghị, nơi này là ngoại ô, bắt taxi không dễ dàng, có cần tôi đợi anh không?”
“Không cần, trở về đi”.


Lăng Nghị nói rồi bước vào sâu trong bóng tối.

Nhìn bóng lưng Lăng Nghị đang dần dần biến mất, Trần Báo không khỏi thở dài: “Võ giả nội kình nào cũng đều quái dị như vậy sao?”
Sau khi nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, khuấy động những bông tuyết trên mặt đất, làm Trần Báo sợ hãi rùng mình, nhanh chóng quay xe lái về phía nội thành.

Trên đường đi, Trần Báo nghe nhạc ngâm nga, cảm thấy vô cùng thoải mái: “Mẹ nó, cuối cùng tối nay cũng có thể ngủ ngon”.

Sau khi Lăng Nghị đi vào vùng ngoại ô, thì nhanh chóng chạy vụt đi, anh muốn nhanh chóng thử nghiệm trận pháp phụ trợ mà anh vừa nghĩ ra trong quán bar, nếu thành công, việc tu luyện sau này sẽ làm ít công to!.


Chương trước Chương tiếp
Loading...