Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 10: Tinh Ẩn Thảo
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Tiêu triệt nói tới ba thứ đó khiến mắt phượng Hạ Khuynh Nguyệt khép hờ tức khắc mở ra: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ nàng thật sự có biện pháp lấy được?" Thấy Hạ Khuynh Nguyệt không trực tiếp phủ định, Tiêu triệt lập tức tràn đầy hy vọng hỏi.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Ta chưa từng nghe nói Thất Huyền Linh Lung Thảo, Huyền đan Địa Huyền thú cần săn giết Địa Huyền Thú mới có thể lấy được, toàn bộ Thương Phong đế quốc có bao nhiêu người thể săn giết Địa Huyền Thú? Băng Vân Tiên Cung cho dù có cũng nhất định ít như lân giác. Mà Mạch Thiên Tinh sắc tía dù có nhiều tiền hơn nữa đều không thể mua được, Tứ Đại Tông Môn đều sẽ vì nó điên cuồng trời đất! Được một viên, đủ để bù đắp được mười mấy năm khổ tu. Ba thứ này, không cần nói ta, coi như là Cung chủ cũng ít khả năng đồng thời có được."
Lồng ngực Tiêu Triệt một hồi ngổn ngang trăm mối, sau đó nhắm mắt lại, rất lâu không nói gì.
"Muốn lấy ba thứ này, đến tột cùng là để làm gì?" Hạ Khuynh Nguyệt chủ động hỏi.
"Chữa trị huyền mạch." Tiêu triệt thành thật trả lời.
"... Ta không giúp được ngươi." Hạ Khuynh Nguyệt nói, đồng thời nàng cũng không tin ba thứ đó có thể chữa trị huyền mạch. Bằng không, sư phụ của nàng chắc chắn sẽ không thể không biết.
Tiêu triệt lắc đầu, không thành vấn đề nói: "Ba vật này, xác thực không phải người bình thường có thể lấy được, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi." Ngừng lại một chút, hắn thanh âm nhỏ đi mấy phần nói: "Nương tử, nàng nói sau khi nàng trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn có thể gặp mặt lại sao?"
"Không cho gọi ta là nương tử! Ta tên Hạ Khuynh Nguyệt!" Hạ Khuynh Nguyệt không thể nhịn được nữa, âm thanh chí ít lạnh đi tám độ.
Tiêu triệt thế nhưng lại không để ý chút nào, tự nhiên nói rằng: "Ta cưới nàng, nàng gả cho ta, chúng ta đã lạy thiên địa, ngàn người chứng kiến, trình tự đều đã làm hết. Hiện tại ta là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của ta, ta không gọi nàng là nương tử thì gọi nàng là gì?"
"..." Hạ Khuynh Nguyệt trong một lúc không thể để nói gì, sau một lúc lâu mới hờ hững nói: "Quên đi, theo ý ngươi."
Tiêu Triệt tức khắc nhếch miệng cười... Nương tử này sờ không được cũng không thể chạm vào, nhưng chiếm chút tiện nghi ngoài miệng vẫn còn có thể!
"Nàng vẫn chưa trả lời ta vấn đề vừa nãy đây... Sau khi nàng trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn có thể gặp mặt sao?" Tiêu Triệt hỏi thêm lần nữa.
"Không." Hạ Khuynh Nguyệt trả lời.
"Cũng tốt!" Tiêu triệt gật đầu, sau đó đem đầu dựa vào vách tường phía sau, nhắm mắt nói: "Kỳ thực nàng nên sớm về Băng Vân Tiên Cung, không cần lo lắng cho ta. Lấy thiên phú của nàng, vốn cũng không nên lưu lại nơi nho nhỏ Lưu Vân thành này, lại càng không nên bị ta ngáng chân. Sau khi nàng đi rồi, thân phận được công khai, có cái danh đệ tử phu quân Băng Vân Tiên Cung, chí ít trong thành Lưu Vân sẽ không có người dám trước mặt làm hại ta, ta cũng sẽ bởi vậy sống càng thêm an nhàn chút... À đúng rồi, ta nạp thêm thiếp nàng không có ý kiến chớ?"
"... Tùy ý." Hạ Khuynh Nguyệt mặt không chút thay đổi nói.
"Chà, này còn tạm được, nếu không thì, nàng đời này cũng sẽ không tiếp tục thấy ta, nếu như không để ta nạp thiếp, ta chỉ còn bước thực sự hưu nàng."
Dù là Hạ Khuynh Nguyệt tâm tĩnh như nước, lúc này cũng mãnh liệt kích động muốn một cước đạp hắn ra ngoài.
Lúc này, nàng chợt thấy Tiêu Triệt đứng dậy, đi ra ngoài cửa, không kìm được hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Ngủ không được, ra ngoài ngắm sao." Tiêu triệt trả lời, đồng thời trong lòng một trận rên rỉ... Nữ nhân này, thử ở nơi này ngồi chồm hổm cả đêm, ta xem ngươi có thể ngủ không!
Hạ Khuynh Nguyệt không nói thêm gì, Tiêu Triệt đẩy cửa phòng ra, đi ra bên ngoài.
Nửa đêm, vạn vật im lặng. Đứng giữa sân, Tiêu triệt nhìn khắp trời đầy sao, ánh mắt tuy rằng vẫn kiên nghị, nhưng nơi sâu xa lắng đọng một mảnh suy nghĩ mênh mông.
Ngày đầu tiên hắn trọng sinh trở về, tính cách tuy rằng so với quá khứ có thay đổi hoàn toàn, nhưng thân thể huyền mạch tàn phế, lại làm cho hắn dù có tâm mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào tìm thấy lối thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Nếu như có thể được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Mạch Thiên Tinh sắc tía, cùng với một viên Huyền đan của Địa Huyền thú, như vậy hắn còn nắm được năm phần trở lên khả năng chữa trị huyền mạch chính mình, nhưng lấy năng lực hiện tại của hắn, muốn lấy được một món trong ba thứ đó còn khó hơn lên trời.
Nói cho cùng, thế giới dựa trên sức mạnh. Hăn cũng không đủ thực lực,
Muốn thực hiện suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể là nói suông.
Ta đến cùng nên làm như thế nào…
Lúc này, một tia rung động nhẹ từ lòng bàn tay trái Tiêu Triệt truyền đến, hắn theo bản năng giơ tay trái lên, bất ngờ nhìn thấy hình vẽ Thiên Độc Châu tỏa ra hào quang nhỏ yếu đang tần suất rất nhanh lóe lên.
Đồng tử Tiêu Triệt co lại, bỗng nhiên quay người nhìn về phía phương bắc.
"Chẳng lẽ là..."
Thiên Độc Châu ngoại trừ có độc lực kinh khủng cùng năng lực rèn luyện cường đại, còn có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là khả năng cảm nhận các dược liệu có tính độc cao! Nếu có thảo dược có tính độc cao trong phạm vi nhất định, nó nhất định sẽ nhận biết được, sau đó loé lên ánh sáng, chỉ về phương hướng mục tiêu... Nhưng tiền đề, phải là vật liệu cao cấp nhất! Lấy mức độ Thiên Độc Châu, tính độc cao trong mắt nó và trong mắt người thường không phải một khái niệm. Ở Thương Vân Đại lục, hắn tổng cộng chỉ thấy Thiên Độc Châu lấp loé quá sáu lần, mỗi một lần, tìm được đều là loại hiếm thấy không ai bằng!
Ngày đầu tiên trở về Thiên Huyền Đại Lục, Thiên Độc Châu lại cảm ứng như vậy! Chung quanh đây, dĩ nhiên ẩn giấu kỳ trân dị bảo cực kì quý hiếm?
Thiên Độc châu chỉ về phương bắc... Cũng chính là phía sau núi Tiêu Môn.
Tiêu triệt mặc dù có sân viện riêng, nhưng vị trí lại là toàn bộ bên trong Tiêu Môn..., cũng có thể nói là nguy hiểm nhất. Bởi vì vượt qua tường viện nhỏ này, chính là phía sau núi. Phía sau núi là này đất riêng củaTiêu Môn, trong đó có chút ít huyền thú cấp thấp, thỉnh thoảng sẽ phát sinh chuyện huyền thú vượt qua tường viện xông vào, mà muốn lẻn vào Tiêu Môn, lẻn từ sau tường viện rẽ vào phía sau núi cũng là lựa chọn tương đối tốt. Có điều lấy thế lực Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành, chí ít tới hôm nay vẫn chưa có người nào từng làm như thế.
Tiêu triệt không chút do dự trực tiếp leo tường mà ra. Tuy rằng mới Huyền Cảnh cấp một, sức mạnh thấp kém, nhưng vượt qua bức tường cao ba tấc vẫn không thành vấn đề.
Phía sau núi yên tĩnh mà âm u, lúc trước Tiêu Triệt sẽ tuyệt đối không có can đảm nửa đêm đi tới nơi này. Có điều trên trời trăng sáng treo cao, đầy sao vô số, ánh sáng ngược lại cũng cũng không quá mức tối tăm. Tiêu triệt nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có người, thả nhẹ bước chân, hướng phương hướng Thiên Độc Châu chỉ mà đi đến.
Dưới ánh trăng, dãy núi phảng phất được bao phủ bởi một tầng khói mù mỏng manh, thần bí mà nguy hiểm. Cũng không mất nhiều thời gian, Tiêu Triệt đã tới bên dưới chân núi, cũng là tại nơi này, Thiên Độc Châu tần suất tỏa ánh sáng đạt đến cao nhất. Tiêu triệt dừng bước lại, cảm thấy rất nghi hoặc... Lẽ nào chính là vùng phụ cận ở đây? Nhưng nơi này rõ ràng là chân núi, các dược sư Tiêu Môn kia mỗi ngày phải đi qua nơi này. Nếu như sinh trưởng ở nơi này, không cần nói Thiên Địa Dị Bảo, coi như là dược liệu hơi hơi tốt một chút, cũng đã sớm đã bị phát hiện, đâu còn đợi được hắn đến hái
Nhưng Thiên Độc Châu tỏa ra ánh sáng tần suất như vậy, ý nghĩa mục tiêu ngay trong vòng mười bước.
Dựa vào ánh trăng sáng, lông mày Tiêu Triệt nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu chậm rãi di động, cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc đất bên cạnh.
Trong tình huống bình thường, càng là dược liệu quý giá, sẽ càng sinh trưởng ở nơi nguy hiểm, chỗ chân núi này phóng tầm mắt nhìn khắp nơi đều có cỏ tạp, Tiêu Triệt không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải Thiên Độc Châu có vấn đề.
Tầm mắt quét một vòng, ngoại trừ cỏ tạp, ngay cả dược thảo bình thường nhất cũng không tìm thấy. Ngay lúc hắn chuẩn bị bỏ đi, khóe mắt của hắn bỗng nhiên có một nơi mơ hồ xuất hiện biến hóa
Cảm giác Tiêu triệt bây giờ vô cùng nhạy cảm, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn về phía vừa nãy bỗng nhiên xuất hiện cảm giác không đúng. Nơi đó cũng chỉ có một vùng cỏ tạp, bởi vì sinh trưởng ở rìa một tảng đá nên không có bị dẫm đạp. Tiêu triệt đi tới, ngồi xổm xuống một bên khối đá này, ánh mắt nhìn chằm chằm vùng cỏ tạp. hồi lâu sau, vẫn quan sát không rời mắt... Sức sống loại Tiểu Thảo này rất ngoan cường, nếu không bị tác động, chúng nó có thể phát triển khắp nơi, mọc rễ chung quanh. Mà vùng này rõ ràng không bị dẫm đạp, cỏ tạp xung quanh nhưng chính giữa lại xuất hiện một chỗ trống. Cái chỗ trống này rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể mọc lên hai cây Tiểu Thảo trưởng thành, nhưng ở đây lại đặc biệt không bình thường
Một trận gió đêm chậm rãi thổi qua, bên cạnh Tiểu Thảo hơi chập chờn, đang lúc này, ánh mắt Tiêu triệt vẫn vững vàng dừng lại nơi "Chỗ trống" kia, bỗng nhiên quỷ dị vô cùng hiện ra hai cây Tiểu Thảo... Nháy mắt thoáng hiện một khoảnh khắc, sau đó lại biến mất không còn hình bóng.
Tiêu triệt con mắt đột nhiên trừng lớn, mừng như điên, hắn nhanh chóng vươn tay trái ra, đem Thiên Độc Châu trong lòng bàn tay đến gần chỗ trống kia. Tức khắc, ánh sáng xanh lục hơi yếu tỏa xuống bên dưới, hai cây "Tiểu Thảo" chậm rãi lộ ra chỉ cao bằng hai ngón tay, toàn thân xanh lục, nhìn qua cỏ tạp bên cạnh vô cùng giống nhau.
"Tinh Ân Thảo! Đúng là Tinh Ẩn Thảo! Lại còn hai cây!" Tiêu triệt kích động gầm một tiếng, tay trái trực tiếp chộp tới, theo ánh sáng Thiên Độc Châu lóe lên, hai cây Tinh Ẩn Thảo, đã ở trong lòng bàn tay Tiêu triệt.
Càng là dược liệu bậc cao, hái càng là không dễ, hơi bất cẩn một chút, có khả năng làm dược liệu bị hao tổn, nhẹ thì công hiệu giảm nhiều, nặng thì trực tiếp bị hỏng. Nhưng có Thiên Độc châu bên người, bất luận hái cái gì, đều hoàn toàn không cần kiêng kỵ cái này, bởi vì khí tức Thiên Độc Châu sẽ đem mục tiêu hoàn toàn bao bọc, để cho linh khí bên trong một chút cũng không để lộ ra ngoài.
"Thay vì nói kinh hỉ, chẳng bằng nói là kỳ tích a!" Nhìn hai cây Tinh Ẩn Thảo trong lòng bàn tay chính mình như ẩn như hiện, Tiêu triệt kích động cánh tay đều có chút run. Ở thương vân Đại lục năm thứ hai mươi bốn, hắn cơ hồ du khắp cả thiên hạ cũng tổng cộng chỉ tìm được không quá một cây Tinh Ẩn Thảo, mà trở lại Thiên Huyền Đại Lục ngày thứ nhất, lại một lần tìm được hai cây! Hơn nữa còn ngay ở phía sau núi!
Vẻ ngoài Tinh Ẩn Thảo nhìn qua không khác loại cỏ khác, cơ hồ không cách nào bị chú ý tới. Đồng thời, nó còn có một năng lực vô cùng quỷ dị... Đó chính là tàng hình! Đã như thế, muốn phát hiện nó khó càng thêm khó. Có điều, lúc trước sư phụ đã nói với hắn, Tinh Ẩn Thảo tuy là thiên địa dị bảo, nhưng người biết nó tồn tại rất ít, người thể nhận ra nó, toàn bộ đại lục không vượt quá năm người, mà có thể hoàn toàn lấy được nó, trong thiên hạ chỉ có Thiên Độc Châu!
"Thực sự là ông trời giúp ta, có hai cây Tinh Ẩn Thảo này, chẳng khác nào có sức mạnh quyền uy nhất! Đến lúc rèn luyện ra Tinh Ẩn Đan, bảo toàn sinh mệnh, hại người, giựt tiền, cướp sắc, giết người, cướp của... Quả thực muốn làm cái gì đều có thể làm cái đó a!" Đem Tinh Ẩn Thảo cầm trong tay nắm chặt, sau đó đưa vào không gian Thiên Độc Châu, Tiêu triệt lặng lẽ nở nụ cười.
Ánh sáng Thiên Độc Châu, cũng tại lúc này hoàn toàn tắt đi. Tiêu triệt tâm tình thực tốt cũng không có lí do tiếp tục ở lại chỗ này, quay lưng chuẩn bị trở về, mà một khắc khi hắn xoay người kia, khóe mắt bỗng nhiên ẩn chưa ánh sáng lạnh không bình thường.
Tiêu triệt vừa muốn bước đi, bước chân lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về hướng ánh sáng lạnh lóe lên. Dựa vào ánh trăng mờ ảo, hắn chợt thấy, ngay ở nơi không quá năm mươi mét về phía bắc, có một bóng trắng mơ hồ nhìn không rõ.
Đó là ai?
Tiêu triệt nói tới ba thứ đó khiến mắt phượng Hạ Khuynh Nguyệt khép hờ tức khắc mở ra: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ nàng thật sự có biện pháp lấy được?" Thấy Hạ Khuynh Nguyệt không trực tiếp phủ định, Tiêu triệt lập tức tràn đầy hy vọng hỏi.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Ta chưa từng nghe nói Thất Huyền Linh Lung Thảo, Huyền đan Địa Huyền thú cần săn giết Địa Huyền Thú mới có thể lấy được, toàn bộ Thương Phong đế quốc có bao nhiêu người thể săn giết Địa Huyền Thú? Băng Vân Tiên Cung cho dù có cũng nhất định ít như lân giác. Mà Mạch Thiên Tinh sắc tía dù có nhiều tiền hơn nữa đều không thể mua được, Tứ Đại Tông Môn đều sẽ vì nó điên cuồng trời đất! Được một viên, đủ để bù đắp được mười mấy năm khổ tu. Ba thứ này, không cần nói ta, coi như là Cung chủ cũng ít khả năng đồng thời có được."
Lồng ngực Tiêu Triệt một hồi ngổn ngang trăm mối, sau đó nhắm mắt lại, rất lâu không nói gì.
"Muốn lấy ba thứ này, đến tột cùng là để làm gì?" Hạ Khuynh Nguyệt chủ động hỏi.
"Chữa trị huyền mạch." Tiêu triệt thành thật trả lời.
"... Ta không giúp được ngươi." Hạ Khuynh Nguyệt nói, đồng thời nàng cũng không tin ba thứ đó có thể chữa trị huyền mạch. Bằng không, sư phụ của nàng chắc chắn sẽ không thể không biết.
Tiêu triệt lắc đầu, không thành vấn đề nói: "Ba vật này, xác thực không phải người bình thường có thể lấy được, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi." Ngừng lại một chút, hắn thanh âm nhỏ đi mấy phần nói: "Nương tử, nàng nói sau khi nàng trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn có thể gặp mặt lại sao?"
"Không cho gọi ta là nương tử! Ta tên Hạ Khuynh Nguyệt!" Hạ Khuynh Nguyệt không thể nhịn được nữa, âm thanh chí ít lạnh đi tám độ.
Tiêu triệt thế nhưng lại không để ý chút nào, tự nhiên nói rằng: "Ta cưới nàng, nàng gả cho ta, chúng ta đã lạy thiên địa, ngàn người chứng kiến, trình tự đều đã làm hết. Hiện tại ta là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của ta, ta không gọi nàng là nương tử thì gọi nàng là gì?"
"..." Hạ Khuynh Nguyệt trong một lúc không thể để nói gì, sau một lúc lâu mới hờ hững nói: "Quên đi, theo ý ngươi."
Tiêu Triệt tức khắc nhếch miệng cười... Nương tử này sờ không được cũng không thể chạm vào, nhưng chiếm chút tiện nghi ngoài miệng vẫn còn có thể!
"Nàng vẫn chưa trả lời ta vấn đề vừa nãy đây... Sau khi nàng trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn có thể gặp mặt sao?" Tiêu Triệt hỏi thêm lần nữa.
"Không." Hạ Khuynh Nguyệt trả lời.
"Cũng tốt!" Tiêu triệt gật đầu, sau đó đem đầu dựa vào vách tường phía sau, nhắm mắt nói: "Kỳ thực nàng nên sớm về Băng Vân Tiên Cung, không cần lo lắng cho ta. Lấy thiên phú của nàng, vốn cũng không nên lưu lại nơi nho nhỏ Lưu Vân thành này, lại càng không nên bị ta ngáng chân. Sau khi nàng đi rồi, thân phận được công khai, có cái danh đệ tử phu quân Băng Vân Tiên Cung, chí ít trong thành Lưu Vân sẽ không có người dám trước mặt làm hại ta, ta cũng sẽ bởi vậy sống càng thêm an nhàn chút... À đúng rồi, ta nạp thêm thiếp nàng không có ý kiến chớ?"
"... Tùy ý." Hạ Khuynh Nguyệt mặt không chút thay đổi nói.
"Chà, này còn tạm được, nếu không thì, nàng đời này cũng sẽ không tiếp tục thấy ta, nếu như không để ta nạp thiếp, ta chỉ còn bước thực sự hưu nàng."
Dù là Hạ Khuynh Nguyệt tâm tĩnh như nước, lúc này cũng mãnh liệt kích động muốn một cước đạp hắn ra ngoài.
Lúc này, nàng chợt thấy Tiêu Triệt đứng dậy, đi ra ngoài cửa, không kìm được hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Ngủ không được, ra ngoài ngắm sao." Tiêu triệt trả lời, đồng thời trong lòng một trận rên rỉ... Nữ nhân này, thử ở nơi này ngồi chồm hổm cả đêm, ta xem ngươi có thể ngủ không!
Hạ Khuynh Nguyệt không nói thêm gì, Tiêu Triệt đẩy cửa phòng ra, đi ra bên ngoài.
Nửa đêm, vạn vật im lặng. Đứng giữa sân, Tiêu triệt nhìn khắp trời đầy sao, ánh mắt tuy rằng vẫn kiên nghị, nhưng nơi sâu xa lắng đọng một mảnh suy nghĩ mênh mông.
Ngày đầu tiên hắn trọng sinh trở về, tính cách tuy rằng so với quá khứ có thay đổi hoàn toàn, nhưng thân thể huyền mạch tàn phế, lại làm cho hắn dù có tâm mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào tìm thấy lối thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Nếu như có thể được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Mạch Thiên Tinh sắc tía, cùng với một viên Huyền đan của Địa Huyền thú, như vậy hắn còn nắm được năm phần trở lên khả năng chữa trị huyền mạch chính mình, nhưng lấy năng lực hiện tại của hắn, muốn lấy được một món trong ba thứ đó còn khó hơn lên trời.
Nói cho cùng, thế giới dựa trên sức mạnh. Hăn cũng không đủ thực lực,
Muốn thực hiện suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể là nói suông.
Ta đến cùng nên làm như thế nào…
Lúc này, một tia rung động nhẹ từ lòng bàn tay trái Tiêu Triệt truyền đến, hắn theo bản năng giơ tay trái lên, bất ngờ nhìn thấy hình vẽ Thiên Độc Châu tỏa ra hào quang nhỏ yếu đang tần suất rất nhanh lóe lên.
Đồng tử Tiêu Triệt co lại, bỗng nhiên quay người nhìn về phía phương bắc.
"Chẳng lẽ là..."
Thiên Độc Châu ngoại trừ có độc lực kinh khủng cùng năng lực rèn luyện cường đại, còn có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là khả năng cảm nhận các dược liệu có tính độc cao! Nếu có thảo dược có tính độc cao trong phạm vi nhất định, nó nhất định sẽ nhận biết được, sau đó loé lên ánh sáng, chỉ về phương hướng mục tiêu... Nhưng tiền đề, phải là vật liệu cao cấp nhất! Lấy mức độ Thiên Độc Châu, tính độc cao trong mắt nó và trong mắt người thường không phải một khái niệm. Ở Thương Vân Đại lục, hắn tổng cộng chỉ thấy Thiên Độc Châu lấp loé quá sáu lần, mỗi một lần, tìm được đều là loại hiếm thấy không ai bằng!
Ngày đầu tiên trở về Thiên Huyền Đại Lục, Thiên Độc Châu lại cảm ứng như vậy! Chung quanh đây, dĩ nhiên ẩn giấu kỳ trân dị bảo cực kì quý hiếm?
Thiên Độc châu chỉ về phương bắc... Cũng chính là phía sau núi Tiêu Môn.
Tiêu triệt mặc dù có sân viện riêng, nhưng vị trí lại là toàn bộ bên trong Tiêu Môn..., cũng có thể nói là nguy hiểm nhất. Bởi vì vượt qua tường viện nhỏ này, chính là phía sau núi. Phía sau núi là này đất riêng củaTiêu Môn, trong đó có chút ít huyền thú cấp thấp, thỉnh thoảng sẽ phát sinh chuyện huyền thú vượt qua tường viện xông vào, mà muốn lẻn vào Tiêu Môn, lẻn từ sau tường viện rẽ vào phía sau núi cũng là lựa chọn tương đối tốt. Có điều lấy thế lực Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành, chí ít tới hôm nay vẫn chưa có người nào từng làm như thế.
Tiêu triệt không chút do dự trực tiếp leo tường mà ra. Tuy rằng mới Huyền Cảnh cấp một, sức mạnh thấp kém, nhưng vượt qua bức tường cao ba tấc vẫn không thành vấn đề.
Phía sau núi yên tĩnh mà âm u, lúc trước Tiêu Triệt sẽ tuyệt đối không có can đảm nửa đêm đi tới nơi này. Có điều trên trời trăng sáng treo cao, đầy sao vô số, ánh sáng ngược lại cũng cũng không quá mức tối tăm. Tiêu triệt nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có người, thả nhẹ bước chân, hướng phương hướng Thiên Độc Châu chỉ mà đi đến.
Dưới ánh trăng, dãy núi phảng phất được bao phủ bởi một tầng khói mù mỏng manh, thần bí mà nguy hiểm. Cũng không mất nhiều thời gian, Tiêu Triệt đã tới bên dưới chân núi, cũng là tại nơi này, Thiên Độc Châu tần suất tỏa ánh sáng đạt đến cao nhất. Tiêu triệt dừng bước lại, cảm thấy rất nghi hoặc... Lẽ nào chính là vùng phụ cận ở đây? Nhưng nơi này rõ ràng là chân núi, các dược sư Tiêu Môn kia mỗi ngày phải đi qua nơi này. Nếu như sinh trưởng ở nơi này, không cần nói Thiên Địa Dị Bảo, coi như là dược liệu hơi hơi tốt một chút, cũng đã sớm đã bị phát hiện, đâu còn đợi được hắn đến hái
Nhưng Thiên Độc Châu tỏa ra ánh sáng tần suất như vậy, ý nghĩa mục tiêu ngay trong vòng mười bước.
Dựa vào ánh trăng sáng, lông mày Tiêu Triệt nhíu chặt, ánh mắt bắt đầu chậm rãi di động, cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc đất bên cạnh.
Trong tình huống bình thường, càng là dược liệu quý giá, sẽ càng sinh trưởng ở nơi nguy hiểm, chỗ chân núi này phóng tầm mắt nhìn khắp nơi đều có cỏ tạp, Tiêu Triệt không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải Thiên Độc Châu có vấn đề.
Tầm mắt quét một vòng, ngoại trừ cỏ tạp, ngay cả dược thảo bình thường nhất cũng không tìm thấy. Ngay lúc hắn chuẩn bị bỏ đi, khóe mắt của hắn bỗng nhiên có một nơi mơ hồ xuất hiện biến hóa
Cảm giác Tiêu triệt bây giờ vô cùng nhạy cảm, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn về phía vừa nãy bỗng nhiên xuất hiện cảm giác không đúng. Nơi đó cũng chỉ có một vùng cỏ tạp, bởi vì sinh trưởng ở rìa một tảng đá nên không có bị dẫm đạp. Tiêu triệt đi tới, ngồi xổm xuống một bên khối đá này, ánh mắt nhìn chằm chằm vùng cỏ tạp. hồi lâu sau, vẫn quan sát không rời mắt... Sức sống loại Tiểu Thảo này rất ngoan cường, nếu không bị tác động, chúng nó có thể phát triển khắp nơi, mọc rễ chung quanh. Mà vùng này rõ ràng không bị dẫm đạp, cỏ tạp xung quanh nhưng chính giữa lại xuất hiện một chỗ trống. Cái chỗ trống này rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể mọc lên hai cây Tiểu Thảo trưởng thành, nhưng ở đây lại đặc biệt không bình thường
Một trận gió đêm chậm rãi thổi qua, bên cạnh Tiểu Thảo hơi chập chờn, đang lúc này, ánh mắt Tiêu triệt vẫn vững vàng dừng lại nơi "Chỗ trống" kia, bỗng nhiên quỷ dị vô cùng hiện ra hai cây Tiểu Thảo... Nháy mắt thoáng hiện một khoảnh khắc, sau đó lại biến mất không còn hình bóng.
Tiêu triệt con mắt đột nhiên trừng lớn, mừng như điên, hắn nhanh chóng vươn tay trái ra, đem Thiên Độc Châu trong lòng bàn tay đến gần chỗ trống kia. Tức khắc, ánh sáng xanh lục hơi yếu tỏa xuống bên dưới, hai cây "Tiểu Thảo" chậm rãi lộ ra chỉ cao bằng hai ngón tay, toàn thân xanh lục, nhìn qua cỏ tạp bên cạnh vô cùng giống nhau.
"Tinh Ân Thảo! Đúng là Tinh Ẩn Thảo! Lại còn hai cây!" Tiêu triệt kích động gầm một tiếng, tay trái trực tiếp chộp tới, theo ánh sáng Thiên Độc Châu lóe lên, hai cây Tinh Ẩn Thảo, đã ở trong lòng bàn tay Tiêu triệt.
Càng là dược liệu bậc cao, hái càng là không dễ, hơi bất cẩn một chút, có khả năng làm dược liệu bị hao tổn, nhẹ thì công hiệu giảm nhiều, nặng thì trực tiếp bị hỏng. Nhưng có Thiên Độc châu bên người, bất luận hái cái gì, đều hoàn toàn không cần kiêng kỵ cái này, bởi vì khí tức Thiên Độc Châu sẽ đem mục tiêu hoàn toàn bao bọc, để cho linh khí bên trong một chút cũng không để lộ ra ngoài.
"Thay vì nói kinh hỉ, chẳng bằng nói là kỳ tích a!" Nhìn hai cây Tinh Ẩn Thảo trong lòng bàn tay chính mình như ẩn như hiện, Tiêu triệt kích động cánh tay đều có chút run. Ở thương vân Đại lục năm thứ hai mươi bốn, hắn cơ hồ du khắp cả thiên hạ cũng tổng cộng chỉ tìm được không quá một cây Tinh Ẩn Thảo, mà trở lại Thiên Huyền Đại Lục ngày thứ nhất, lại một lần tìm được hai cây! Hơn nữa còn ngay ở phía sau núi!
Vẻ ngoài Tinh Ẩn Thảo nhìn qua không khác loại cỏ khác, cơ hồ không cách nào bị chú ý tới. Đồng thời, nó còn có một năng lực vô cùng quỷ dị... Đó chính là tàng hình! Đã như thế, muốn phát hiện nó khó càng thêm khó. Có điều, lúc trước sư phụ đã nói với hắn, Tinh Ẩn Thảo tuy là thiên địa dị bảo, nhưng người biết nó tồn tại rất ít, người thể nhận ra nó, toàn bộ đại lục không vượt quá năm người, mà có thể hoàn toàn lấy được nó, trong thiên hạ chỉ có Thiên Độc Châu!
"Thực sự là ông trời giúp ta, có hai cây Tinh Ẩn Thảo này, chẳng khác nào có sức mạnh quyền uy nhất! Đến lúc rèn luyện ra Tinh Ẩn Đan, bảo toàn sinh mệnh, hại người, giựt tiền, cướp sắc, giết người, cướp của... Quả thực muốn làm cái gì đều có thể làm cái đó a!" Đem Tinh Ẩn Thảo cầm trong tay nắm chặt, sau đó đưa vào không gian Thiên Độc Châu, Tiêu triệt lặng lẽ nở nụ cười.
Ánh sáng Thiên Độc Châu, cũng tại lúc này hoàn toàn tắt đi. Tiêu triệt tâm tình thực tốt cũng không có lí do tiếp tục ở lại chỗ này, quay lưng chuẩn bị trở về, mà một khắc khi hắn xoay người kia, khóe mắt bỗng nhiên ẩn chưa ánh sáng lạnh không bình thường.
Tiêu triệt vừa muốn bước đi, bước chân lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về hướng ánh sáng lạnh lóe lên. Dựa vào ánh trăng mờ ảo, hắn chợt thấy, ngay ở nơi không quá năm mươi mét về phía bắc, có một bóng trắng mơ hồ nhìn không rõ.
Đó là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương