Nghiệp Duyên - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:51:52
Mẹ Lâm Dịch — Kim di — chính là nhà họ Kim.
Năm đó, đầy một tháng khi mẹ Lâm Chiếu qua đời, cha đã cưới Kim di về làm vợ.
Bảy tháng , Lâm Dịch đời.
Khi đó, Lâm Chiếu mới chỉ bốn tuổi.
Nghe , mặt Kim di sa sầm.
Cha Lâm lập tức đập đũa lên bàn: “Lâm Chiếu, con ăn với trưởng bối kiểu gì đấy?!”
Rồi sang : “Con gái nhỏ, mà lòng thì quá dã tâm. Làm hại một đứa con trai còn đủ, giờ định hại tiếp đứa thứ hai ?”
“Trưởng bối gì, thì cũng chẳng cần khách sáo.”
Lâm Chiếu bình thản gắp phần thịt cua, cẩn thận gỡ bỏ bát .
Đợi ăn xong, mới ngẩng đầu, giọng lạnh tanh:
“Chuyện hôn sự giữa và Khương Từ, cần ba nhọc lòng.”
“Cô hại , là tự theo đuổi.”
“Ba nên quan tâm chuyện rối như mớ bòng bong giữa Lâm Dịch và Bạch Thư Nhã thì hơn.”
Vừa nhắc tới cái tên đó, sắc mặt của cha Lâm và Kim di càng khó coi.
Sau bữa tiệc, cùng Lâm Chiếu trở về phòng, lúc mới thật với :
“Bạch Thư Nhã… con gái thật của nhà họ Bạch.”
Tôi sững tại chỗ.
“Khi đó, bảo mẫu của nhà họ Bạch ham giàu, đã tráo con ruột của với tiểu thư thật sự. Cô gái mang huyết thống nhà họ Bạch thật, gần đây đã đến Hải Thành.”
Anh đưa tay, giúp vuốt chùm tua rua rối ở chiếc hoa tai.
“Có lẽ hôm qua, cô đã tìm nhà họ Bạch .”
21
Tôi ngờ chuyện thật giả thiên kim nhà họ Bạch ầm ĩ đến mức đó.
Sau khi con gái ruột của nhà họ Bạch tìm đến tận cửa, mẹ nuôi của Bạch Thư Nhã ôm lấy con gái lóc thảm thiết, chuyển sang oán hận mà bà từng thương yêu — Bạch Thư Nhã.
Cô bây giờ thân cô thế cô, sợ Thẩm Tiến trả thù, chỉ còn biết bám chặt lấy Lâm Dịch buông.
Trong cảnh như , Lâm Dịch đến tìm .
“Khương Từ, chuyện Bạch Thư Nhã giấu , biết hết .”
Sắc mặt cực kỳ khó coi: “Kiếp cô chết liên quan đến em. Là do thân phận giả lộ, Thẩm Tiến biết thể nhờ cậy nhà họ Bạch nữa, nên mới trút giận lên cô !”
“Cô từng những điều cho , vẫn luôn lừa dối !”
Tôi , lạnh lùng mở miệng: “Vì cô tiểu thư nhà họ Bạch thật sự, nên trong miệng bây giờ ngay cả ‘Thư Nhã’ cũng gọi nữa, đổi sang gọi đầy đủ cả họ tên ?”
Lâm Dịch ngẩn : “Cái gì cơ?”
“Tôi sống ở nhà họ Lâm gần mười năm, là như thế nào, rõ hơn ai hết. Trước đây vì thích Bạch Thư Nhã, nên dù cô dối rõ rành rành, cũng sẵn lòng tin là thật.”
“Còn bây giờ, hóa cái gọi là tình cảm sâu đậm của … rẻ mạt đến .”
Tôi nhạt: “Cô thiên kim nhà họ Bạch, nên mọi chuyện ‘thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng ’, tình cảm từng thề sống chết cũng thể xóa sạch?”
“Lâm Dịch, cảm thấy sỉ nhục vì từng thích .”
Hắn im tại chỗ, trừng mắt , nhưng phản bác nổi một lời.
Cho đến khi Lâm Chiếu đẩy cửa bước , gọi :
“A Từ. Đi thôi, chúng còn thử lễ phục đính hôn.”
Lâm Dịch bỗng đỏ mắt: “Em đính hôn với ?”
“Khương Từ, em đã từng nghĩ tới cảm nhận của ?!”
Lâm Chiếu siết lấy tay , lạnh nhạt liếc một cái:
“Xin , vị hôn thê của cần để tâm đến cảm xúc của .”
Nói , nắm tay định rời .
Phía vang lên tiếng Lâm Dịch gào lên trong cơn thẹn quá hóa giận:
“Cô thì gì hơn , Lâm Chiếu? Dù cũng chỉ là đồ chơi chán ——”
Bước chân Lâm Chiếu khựng .
Anh cúi đầu liếc : “Xin A Từ, chuyện nhỏ cần xử lý.”
“Yên tâm, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi, trễ lễ đính hôn.”
Anh buông tay , xoay , sải bước về phía , nắm lấy cổ áo Lâm Dịch:
“Lâm Dịch, sai lời, thì trả giá.”
“Anh trai như cha. Hôm nay thay cha dạy một bài học.”
Dứt lời, một cú đấm nặng nề nện thẳng mặt Lâm Dịch.
22
Sau trận đòn, mặt mũi Lâm Dịch đầy vết bầm.
Đốt ngón tay của Lâm Chiếu cũng rách toạc, máu vẫn còn đang thấm .
Tôi chạy mua thuốc và băng gạc, tự tay giúp xử lý vết thương.
Từ đầu đến cuối, liếc Lâm Dịch lấy một lần.
Hắn bên cạnh, thở dốc, mắt đỏ hoe gọi : “A Từ, cố ý… là khiêu khích …”
“Ghê tởm.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Anh thật khiến buồn nôn. Đừng gọi tên như thế.”
Băng bó xong, và Lâm Chiếu rời .
Sau đó, nhà cũ gọi về lần nữa, nhưng Lâm Chiếu làm như thấy.
Mà cả Tập đoàn Lâm thị giờ gần như trong tay , đến mức ngay cả cha cũng còn gì.
Hôm đính hôn, Chu Cẩm Vi cũng tới.
Cô mặc một chiếc váy lưng trần màu đen, sải bước đến mặt , cụng ly:
“Em gái, khổ cho em .”
Thấy sững , cô sảng khoái:
“Cảm ơn trời đất em miệng lẹ. Hôm đó mà hỏi thẳng chuyện , chị đã biến thành công cụ ly gián của tên ngốc Lâm Dịch .”
“Chị còn hẹn, uống một ly liền, tùy em.”
Cô ngửa cổ uống cạn rượu, đặt ly xuống bàn, xoay như cơn gió biến mất khỏi sảnh tiệc.
Tôi vẫn theo bóng lưng cô , cho đến khi Lâm Chiếu giơ tay vẫy nhẹ mặt :
“A Từ, hôm nay là lễ đính hôn, em nên về phía vị hôn phu của chứ.”
Tôi ngẩng đầu, thấy đang mặc bộ vest cao cấp ton-sur-ton với , khóe môi cong lên, đuôi mắt khẽ liếc sang một cách vô cùng quyến rũ.
“…Không dám .”
Tôi kiễng chân, ghé sát tai , nhẹ giọng thì thầm:
“Em sẽ kìm … .”
“!”
Lâm Chiếu lập tức siết chặt eo , nghiến răng:
“A Từ, em cố tình chọc đúng ?”
Tôi khẽ cong môi, váy nhẹ lay, đôi mắt cong cong rực sáng:
“Anh cứ từ từ, , em tiếp khách đây.”
Đêm đó, Lâm Chiếu để thực sự hiểu thế nào gọi là “ thể kìm chế ”.
—
Ba ngày lễ đính hôn, thấy tin tức về Bạch Thư Nhã và Lâm Dịch.
“Thiên kim thật sự đã nhà họ Bạch đón về, còn Bạch Thư Nhã thì suýt đuổi đường. lúc , gã bạn trai cũ cực đoan — Thẩm Tiến — theo dõi cô .”
“Hắn mang dao theo, ép cô lấy tiền từ nhà họ Bạch đưa cho . Kết quả lúc giơ dao, ngay gần nơi ở của Lâm Dịch.”
“Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Thư Nhã kéo Lâm Dịch đỡ một dao, giờ còn đang viện.”
“Nghe cả nhà họ Kim và Lâm đều tức phát điên, định kiện cả Bạch Thư Nhã lẫn Thẩm Tiến. Cả hai đều tạm giữ .”
—
Trợ lý của Lâm Chiếu kể chuyện tám với xong, đầu đồng hồ:
“Chắc Lâm tổng còn họp lâu lắm, phu nhân, là em đưa chị xuống lầu uống cà phê nhé?”
Tôi lắc đầu, mỉm : “Không , đợi ở đây.”
Cô bé gãi đầu, ngại: “Vậy để em lấy cho chị cái chăn, chị nghỉ một lát nhé.”
Tôi cảm ơn, cuộn sofa .
—
Trong giấc mơ mơ hồ, thấy một vài hình ảnh lạ lẫm mà sống động.
Là những cảnh tượng từ “kiếp ” mà Bạch Thư Nhã từng nhắc tới.
Cô Thẩm Tiến hành hạ đến chết, còn Lâm Dịch — vì yêu quá hóa điên — đã giết chết , đó còn thiêu rụi nhà họ Bạch.
Cuối cùng, tự sát bằng súng bia mộ cô .
Người nhà họ Bạch điên cuồng trút giận lên , chĩa súng , nhốt tầng hầm.
lúc , cửa lớn nhà họ Bạch bật mở.
Lâm Chiếu bước nhanh , ánh mắt đảo khắp một vòng, cuối cùng dừng như trút gánh nặng.
“Lâm Dịch tự chuốc họa, các tìm mà hỏi, cần thì tìm luôn cả nhà họ Kim.”
Giọng lạnh lẽo: “Tôi thể đồng ý hợp tác với nhà họ Bạch… với điều kiện, thả Khương Từ.”
Lúc mới nhận , đến trong tình trạng vô cùng vội vã.
Cà vạt còn lệch khỏi cổ áo, kịp chỉnh .
—
Tôi giật tỉnh dậy, và thấy gương mặt của Lâm Chiếu thật sự đang ở mắt .
Chỉ là… so với trong mơ, trông trẻ hơn, nơi khóe mắt mang theo nụ dịu dàng, ánh ấm áp.
Thì …
Lâm Dịch, chỉ là một đoạn lối rẽ trong cuộc đời .
Dù từng nhầm đường, thì sớm muộn cũng sẽ trở đúng hướng.
Lâm Chiếu nhận ánh mắt khác lạ, cau mày:
“Sao , A Từ?”
“Em gặp ác mộng ?”
Tôi chớp đôi mắt đang lấp lánh sương, nhẹ lắc đầu:
“Không … là mộng .”
“Anh , đưa em về nhà .”
(TOÀN VĂN HOÀN)