Ngô Hương Quân - Chương 12: Thuỷ chung đến cùng
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:56:15
Năm 1939, ngày mười chín tháng hai.
Năm Kỷ Mão, mồng một tháng giêng.
Lý Tuyết che ô đến hội quán ở Quảng Châu. Một thời gian dài như , tòa nhà vẫn sừng sững lay chuyển, sự tàn phá vô tình của quân Nhật.
Còn một giờ nữa mới đến giờ diễn, nhưng bên trong chật kín .
Bá Vương biệt Cơ.
Đây là chủ đề của buổi diễn hôm nay. Cả hí phường chen chúc còn kẽ hở, mức độ đông đúc khiến nàng cảm thấy gần như ngạt thở, nhưng nàng vẫn thu ô , chọn một vị trí gần hàng ghế , chờ đợi buổi diễn bắt đầu.
Trong lúc chờ đợi, nàng thấy một say mê kịch bên cạnh một cách say sưa: "Ngô Hương Quân là kép hát nổi danh của Bắc Bình đấy, đến Quảng Châu chúng lưu diễn là nể mặt chúng lắm ."
"Nghe , ngài Nhật mời mới đến, vốn dĩ định mở màn ở Bắc Bình, nhưng ngài dứt khoát từ chối, mở ở Quảng Châu chúng , hì hì, đúng là đại gia thật."
"Lần lưu diễn hai suất ở Quảng Châu, chuẩn sẵn sàng để chen suất thứ hai !"
"Nhìn bộ dạng của ông kìa, cứ như phá tan cả hí phường !"
"Chẳng ."
"Ha ha ha ha ha."
Trong lúc chuyện, Lý Tuyết lịch trình của , lưu diễn ở Quảng Châu hai suất, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng hiểu, tại mở ở Bắc Bình, mà ở Quảng Châu?
Nhíu mày, ngay khi nàng còn đang suy nghĩ thì màn kịch chậm rãi vén lên, tiếng trống náo động vang trời, rung động cả tai nàng.
Nàng đưa mắt lên bóng hình dịu dàng sân khấu.
Mặc dù tô son điểm phấn, nhưng nàng vẫn nhận đôi mắt trong veo như nước và khí chất âm nhu .
Động tác càng thuần thục hơn nhiều so với đó, mỗi một đưa tay, một đầu, giọng hát trong trẻo như suối, đều khẽ khàng lay động trái tim mỗi trong khán phòng.
Đoạn cuối, Ngu Cơ rút thanh kiếm của Sở Bá Vương, tự vẫn.
Tượng trưng cho sự thuỷ chung đến cùng.
Nước mắt của Lý Tuyết cũng đột nhiên rơi xuống, lúc nàng mới hồi phục tinh thần, và trong lòng rõ, đó là , khiến nàng trăn trở trong lòng suốt bốn năm qua.
Ngô Hương Quân.
Người tan kịch hết, đợi đến khi rời , chỉ còn một nàng, nàng xuyên qua nhà hát đến đại sảnh, rẽ trái một cái, qua hành lang ánh đèn mờ ảo, nàng thấy cánh cửa gỗ ở cuối đường.
Nhớ cảnh tượng bắt nạt ở đây bốn năm , nàng nhịn khẽ bật thành tiếng, lúc đó nàng chỉ thấy vui, dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch của , chỉ trêu chọc mà thôi.
Dọa dẫm mỗi đêm đều đến nhà hát kịch cho nàng , thực hiện, nhưng ngờ rằng cũng lún sâu đó.
Cánh cửa gỗ từ từ mở , bốn năm gặp, còn dáng vẻ rụt rè nhút nhát như nữa, thêm phần lão luyện và trưởng thành, điều đổi là giữa hai hàng lông mày của vẫn khẽ nhíu , khí chất âm nhu u buồn càng thu hút ánh mắt của khác.
Lý Tuyết dựa tường, ngân nga một khúc nhạc, buông bỏ mái tóc búi cao thường ngày, mái tóc dài như thác nước nhẹ nhàng buông xuống ngang lưng. Nàng cởi bỏ bộ sườn xám màu đỏ hợp với tuổi của , bằng váy Tây.
Nàng nở nụ để lộ má lúm đồng tiền mặt , tựa như đóa hoa mới nở thanh nhã trong sáng nhưng thêm một chút cay đắng khó thành lời.
" thấy, sự tôn trọng mà ngươi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngo-huong-quan/chuong-12-thuy-chung-den-cung.html.]
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ như sương mỏng.
Nghe thấy giọng mà mỗi đêm vẫn văng vẳng bên tai , Ngô Hương Quân ngước mắt lên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay đó che giấu .
"Lý tiểu thư, chào cô." Hắn cúi đầu thật sâu với Lý Tuyết.
Trước mặt nàng, vĩnh viễn gọi nàng là Lý tiểu thư.
Khẽ nhíu mày, nàng hỏi: "Tại chọn ở Quảng Châu?"
Ngô Hương Quân im lặng , vẫn dùng đôi mắt đen như thủy triều đó nàng.
"Ngươi câm ?" Lý Tuyết nhướng mày, nàng đến mặt Ngô Hương Quân, túm lấy cổ áo , giống như lúc đó, vẫn kiêu ngạo hung hăng.
"Cái , còn nhớ ?" Lý Tuyết túm cổ áo khẽ lắc một cái, nụ bên môi đến nghẹt thở.
"Nhớ." Hắn gật đầu.
"Vậy… " Lý Tuyết dừng , buông cổ áo Ngô Hương Quân , hai cánh tay đưa vòng qua cổ , đôi mắt kiều diễm như hoa nở lóe lên ý nghĩ tinh nghịch, nở nụ : "Như thế thì ?" Nàng khẽ .
Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng áp lên môi , dùng lưỡi cạy mở hàm răng của . Ngô Hương Quân cúi đầu phụ nữ nhỏ nhắn như hoa đang táo bạo hôn lên môi . Hắn nhắm mắt , bàn tay to lớn vuốt ve vòng eo thon thả, đáp nụ hôn của nàng.
Bọn họ hôn nồng nhiệt, như thể đang bộc phát hết những cảm xúc nhớ nhung của những năm qua.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi đôi nam nữ đang hôn say đắm. Ngô Hương Quân ép Lý Tuyết góc tường, lưỡi sâu hơn, sâu hơn nữa, hút lấy hương thơm tuyệt vời của nàng. Nước bọt ngọt ngào như mật theo khóe miệng hai chảy xuống, cho đến khi Lý Tuyết phát tiếng rên rỉ yêu kiều, cơn điên cuồng mới dừng .
Hai đôi mắt mờ mịt , quấn quýt trong tình yêu nồng nàn.
"Tuyết Nhi…" Hắn ôm lấy hình nàng, bên tai nàng, khẽ lẩm bẩm tên nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng nàng nhớ đến lời của cha.
Sau Tết, lập tức cút về Anh, thấy cô nữa!
Còn vài ngày nữa là nàng , nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo : "Ôm chặt ."
Sức lực của Ngô Hương Quân tăng lên, nhưng Lý Tuyết vẫn cảm thấy đủ: "Chưa đủ, đủ, chặt hơn, chặt hơn nữa, chặt hơn nữa…"
Hắn theo lời nàng, ôm chặt lấy nàng, khiến cho hai cơ thể của bọn họ áp sát còn một kẽ hở.
Như thể sắp mất , vòng tay ôm lưng siết chặt, dường như hòa tan Ngô Hương Quân cơ thể .
Đêm nay, hãy để nàng phóng túng một …
Nàng với rằng sắp rời Quảng Châu để đến Anh, nàng sợ sự dịu dàng sẽ rời xa . Nàng lật , rúc lòng , như một chú mèo con khi cưng chiều, nép lòng Ngô Hương Quân.
Nàng từng cảm giác hạnh phúc như , thì yêu ôm là chuyện hạnh phúc đến thế.
"Hương Quân, nếu quá khứ của , sẽ rời xa ?"
Ngẩng mắt lên, nàng im lặng ngắm gương mặt đang ngủ của , Lý Tuyết lẩm bẩm .
Chắc chắn sẽ, nàng là một phụ nữ bẩn thỉu chịu nổi.
Cười khẽ, Lý Tuyết nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, lặng lẽ rời .
Trên tủ đầu giường, để một tờ giấy trắng, bằng mực đen: "Quên , chuyện hôm nay."
Vậy thì nàng mãi mãi vẫn là Lý tiểu thư của , còn vẫn mãi là Ngu Cơ phong hoa tuyệt đại trong lòng …