Ngọc Bất Toái - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:51:54
Ta tỉnh, đầu óc còn mơ hồ, chỉ cảm thấy chờ đợi quá lâu, trong lòng ấm ức.
Thế là xoay , túm lấy vạt áo , lên tiếng trách:
“Chàng giờ mới về?”
Bùi Tố cứng đờ.
Trong bóng tối, thấy rõ sắc mặt , chỉ giọng run run gọi:
“Ngọc… nương?”
“Là .”
Ta dịch sát gần, đưa tay khẽ lướt qua má , như xác nhận điều gì.
Hắn từ ngoài , mang sương đêm, đầu ngón tay lạnh buốt.
Bị chạm , khẽ rùng .
Hắn thì như bừng tỉnh từ mộng, giống như bỏng, vội vàng rụt tay .
Một lúc lâu , hỏi nhỏ:
“Vì nàng ở đây?”
Ta trả lời dứt khoát, giọng thản nhiên như chuyện thường ngày:
“Ta ngủ cùng .”
Thân thể mắt run lên dữ dội.
Trăng từ mây ló rạng, ánh sáng rọi qua khung cửa sổ, rơi xuống nền nhà trắng tinh.
Dưới ánh trăng, thấy khuôn mặt Bùi Tố đỏ bừng, ánh mắt như phủ sương, đẫm nước long lanh.
Khi cất lời nữa, giọng khản đặc:
“Nàng… đang gì chứ?”
Ta nắm lấy cổ tay , nghiêm túc hôn lên bờ môi đang run rẩy :
“Biết.”
Ta dĩ nhiên đang gì.
Ám vệ hầu hạ giường chuyện gì mới lạ, cho nên từ lâu chuẩn sẵn tinh thần.
Chuẩn là một chuyện... nhưng kinh nghiệm thì .
Ta từng , nhiều sẽ cài nữ nhân cận bên cạnh kẻ địch, dò xét tình hình, thủ thỉ bên gối mà thu thập tin tức.
Chuyện là do mấy ám vệ phủ khác kể .
Ám vệ ở Vương thành đều giao tình, phần lớn đều cùng xuất từ một doanh trại huấn luyện. Dù kẻ phục hoàng tử, theo công chúa, nhưng cũng chẳng thù oán sâu đậm gì.
Đều là vì miếng cơm manh áo, đụng chạm lợi ích thì ai thật sự sống c.h.ế.t phân tranh.
Hồi hoàng gia tổ chức săn b.ắ.n mùa thu, vài ám vệ tụ họp, tán chuyện phiếm.
Ám vệ phủ tứ hoàng tử hỏi :
“Ngươi bình thường gì?”
Ta nghĩ một chút, đáp: “Ăn.”
“Hết ?”
“Ra ngoài ăn.”
Hắn kinh ngạc:
“Điện hạ nhà ngươi đưa ngươi mấy nơi như Thiên Hương Lâu để huấn luyện ?”
“Ta đầu khi còn trong doanh huấn luyện, còn cần tập cái gì nữa?”
Hắn ấp úng:
“Thì... là... nữ ám vệ các ngươi chẳng mạnh hơn nam ám vệ là ở chỗ đó ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ngoc-bat-toai/chuong-4.html.]
Ta hiểu: “Hở?”
Một ám vệ khác, thuộc phủ lục hoàng tử, khoác vai , thở dài đầy ẩn ý:
“Chúng việc cho chủ tử, đôi khi cũng hy sinh chút gì đó. Vì nhiệm vụ, từ thủ đoạn. Ngươi mà moi tin từ lục hoàng tử, thì thể hiến thôi…”
Ta xé một miếng thịt nướng, nhai nhồm nhoàm đáp: “Ồ.”
Từ nhỏ sống bên cạnh chủ thượng, phận là ám vệ, nên ít khi kết giao với nữ tử khác.
Bọn họ , liền tin là thật.
Dù , mạng của là chủ thượng cho.
Chính tay mua về từ biển loạn lạc, cho ăn mặc, phát bổng lộc hàng tháng, giúp yên mà sống.
Nay vì mà báo đáp, là chuyện nên .
Nghĩ , hôm đó liền về doanh, hỏi cần ngủ với khác .
Ta :
“Thuộc hạ trung thành với chủ thượng, nếu cần, việc gì thuộc hạ cũng thể . Dù , cũng sẽ cố hết sức.”
Chủ thượng giận tím mặt, nổi trận lôi đình.
“Là ai dạy ngươi?! Ai dạy ngươi mấy lời ?!”
Ta thật thà đáp:
“Ám vệ của các hoàng tử khác.”
“Là bọn chúng tiện! Là bọn chúng bẩn! Là bọn chúng vô dụng!”
“Hừ! Ai nữ tử chỉ thể dùng thể hầu hạ khác?! Có mấy ai là tình nguyện?! Mà tình nguyện cái đầu ngươi đấy!”
“Lão tử bảo ngươi đừng qua với chúng nó !”
Hắn ôm trán, như thể tức đến mức nên lời:
“Ta từng bảo ngươi mấy chuyện đó bao giờ ?... Khốn kiếp thật…”
Ta , nửa hiểu nửa .
là từng bảo như thật.
Ở bên chủ thượng bao năm, chỉ từng g.i.ế.c một , đó là khi thích khách ám sát.
Việc nhiều nhất giờ, chính là chạy việc vặt: Bắc thị mua xiên nướng, sang Tây thị mua bánh nướng, Đông thị lấy thạch sữa, còn Nam thị mua kẹo đường…
Ngày nào cũng chạy, tháng nào cũng chạy, chạy đến mức khinh công còn hơn cả võ công chiến đấu.
Rìu của từ lâu chạm máu, sắp cùn mất .
Chủ thượng một lát, càng nghĩ tới chuyện dụ hiến càng cảm thấy bực, liền bật dậy:
“Đi theo ngoài!”
Ta ngơ ngác:
“Ra ngoài gì?”
Hắn nổi giận lôi đình, kéo tay lôi , mắng:
“Đồ vô dụng! Bị bắt nạt còn ! Lão tử xử c.h.ế.t tụi nó!”
Đêm , giữa bóng tối mịt mù của trại săn, Bách Lý Văn gọi tất cả các hoàng tử dậy, xách từng tên mắng một trận tơi bời, bắt bọn họ tự quản ám vệ nhà .
Chủ thượng vốn là giỏi buôn bán, vốn lòng các hoàng hoàng tỷ. Ngoài hoàng thái nữ , ai nấy đều chê mất thể diện hoàng thất, chỉ giành miếng ăn với dân, thật mất phẩm giá hoàng thất.
cũng bởi tiền nhiều, gọi là “Thần tài hoàng thành”.
Đám hoàng tử khác thấy ai dám trêu .
Các hoàng tử mắng, hết ngươi , cuối cùng là tứ hoàng tử rón rén hoà giải:
“Tam ca… bớt giận, chuyện gì ?”
Chủ thượng vẫn nguôi giận:
“Đi hỏi mấy đứa ám vệ của các ngươi gì ! Nếu hâm mộ quá thì tự mà bán! Không ai cản!”