Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ngọc Bội Nhuốm Máu - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:01:50

Từ đó, bắt đầu vướng vòng bận rộn dứt.

Ôn dịch phát sinh trận hồng thuỷ, tuy phát hiện kịp thời, song trong thành vẫn ít lê dân lâm bệnh.

Tạ Vân đích lập bản đồ, vạch rõ tuyến đào kênh thoát nước.

Hắn hạ lệnh cách ly mắc bệnh, thiêu hủy quần áo của kẻ khuất, còn trong thành thì xông ngải trừ tà, phòng ngừa dịch độc lan rộng.

Cổng thành Kinh Châu đóng chặt. Người thì , thì .

Ta theo ngự y vài hôm, học lấy cách kê đơn bốc thuốc, dần dà cũng bắt đầu tự tay sắc thuốc, chia phần cho bệnh.

Mấy ngày liền ngơi tay. Nếu mỗi ngày Tạ Vân đều yêu cầu trở về phủ nghỉ ngơi, lẽ ngã gục ngay giữa khu dịch bệnh.

May , dịch phát hiện sớm, hồng thủy và ôn dịch cùng lúc kiểm soát, dịch bệnh lan rộng thêm.

Có một hôm, đưa thuốc cho một tiểu oa nhi, trong nhà nó cả phụ lẫn mẫu đều nhiễm bệnh, giờ chỉ còn nó lẻ loi.

Đứa bé đến sưng húp đôi mắt. Rõ ràng sức chẳng còn, tay yếu ớt nâng nổi chén thuốc, mà vẫn cố nắm lấy tay áo , nức nở:

“Tỷ tỷ… gặp phụ , mẫu …”

Ta dỗ dành mãi mới khiến nó chịu uống thuốc. Vừa , chợt tiếng bước chân khẽ vang lưng.

Dưới mái hiên, ánh trăng lạnh lẽo phủ xuống, Tạ Vân đó, lặng lẽ .

Hắn đến, như thường lệ, đón hồi phủ.

Hắn đưa một bát thuốc hâm nóng, cẩn thận dùng ngải xông qua y phục một lượt.

Người trong thành nhiều khuyên tránh xa nơi , còn Tạ Vân thì từng thốt một lời.

hỏi từng khuyên ngăn.

Hắn đáp, là điều nhất quyết, lời chẳng qua chỉ khiến khó xử thêm. Chẳng bằng để ở trong tầm mắt , còn thể âm thầm bảo hộ.

Trên đường về phủ, khẽ :

“Thực cần ngày nào cũng đích đến đón .”

Tạ Vân chỉ đáp ngắn gọn:

“Tiện đường thôi.”

hiểu rõ, nào gì là tiện. Hắn trị thủy, kiểm soát dịch bệnh, bôn ba khắp nơi. Sự mệt mỏi lộ rõ nơi khoé mắt, chỉ là từng than một lời.

Ta bất chợt bước nhanh hơn vài bước, đối diện , chăm chú mỉm :

“Tạ Vân, ? Khi xưa từng sợ .”

Tạ Vân đổi sắc mặt, chỉ hàng mi khẽ động.

“Thật ?”

Ta ngẩng đầu ánh trăng phía . Trong Kinh Châu đổ nát, trăng vẫn tròn vành vạnh.

“Ừ, lúc nhỏ ít , tỏ lạnh nhạt. Sau tin cận thần bên cạnh Hoàng Thượng, ai ai cũng đồn là kẻ m.á.u lạnh vô tình. Danh tiếng lan xa, mỗi gặp , đều nhớ tới những lời , trong lòng khỏi run rẩy.”

Tạ Vân gì.

Ta xuống, bắt gặp ánh mắt đang lặng lẽ dõi theo .

Ta bối rối lui nửa bước, chẳng ngờ giẫm trúng một hòn đá nhỏ, suýt nữa ngã nhào. Hắn nhanh tay nắm lấy cổ tay .

Tim khẽ run.

Ta vội rút tay về, yên tại chỗ, ánh trăng trong mắt , bỗng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-boi-nhuom-mau/chuong-5.html.]

“Huynh hỏi xem… hiện giờ còn sợ ?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~

Tạ Vân khẽ nghiêng đầu, giọng bình thản:

“Vậy bây giờ thì ?”

Ta nhón chân, gỡ một chiếc lá non vương tóc , mỉm khẽ lắc đầu:

“Không sợ nữa.”

Người ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực… chẳng gì đáng sợ cả.

Hồng thủy trong thành phần nào lắng xuống.

Kinh Châu phong tỏa thành gần một tháng. Thuốc men trong thành cạn dần. Nếu dịch bệnh bùng phát nữa chỉ vì thiếu thuốc, thì bao công lao vất vả đó cũng tan thành mây khói.

Thuốc sắc từ thảo dược dùng, dược tính nhạt , chỉ thể cầm cự tạm thời.

Chưa rõ bao giờ triều đình mới viện trợ.

Trong tình cảnh khốn khó , và Tạ Vân dần thấu hiểu hơn.

Hắn vẫn chờ mái hiên, ba bữa thuốc phòng dịch đều tận mắt thấy uống cạn.

Có khi, chỉ một cái liếc mắt là hiểu lòng nghĩ gì.

Thỉnh thoảng, còn mang đến một củ ấu chín, ngọt như nắng sớm.

Một ngày nọ, cổng thành đột ngột vang lên tiếng động ầm ầm. Tiếng vó ngựa từ xa vọng , tiếng bật vì vui mừng:

“Thuốc tới !”

Ta nhẹ nhõm thở một .

Ta cắn miếng cuối cùng của củ ấu, thì từng thùng thuốc vận chuyển thành, bụi đất theo vó ngựa tung bay.

Ta cùng các ngự y phân phát thuốc cho binh sĩ áp tải.

Giữa lúc đang bận rộn, bỗng tiếng quát lớn:

“Tránh !”

Giọng quen thuộc khiến sững . Chưa kịp đầu, cổ tay ai đó nắm chặt.

Là Tạ Trường Lăng.

Hắn kéo khỏi đám đông, bát thuốc rơi xuống, vỡ nát đất. Tay đau nhói.

Hắn kéo về phía cổng thành, huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã bờm đỏ xé gió lao đến.

Cổng thành đóng. Hắn siết chuôi kiếm, lớn tiếng lệnh:

“Mở cổng!”

Rồi , leo lên ngựa, cúi , vươn tay về phía .

Ta bất giác lùi một bước.

Sự kinh ngạc trong mắt Tạ Trường Lăng là thật. Hắn tiều tuỵ, mắt thâm quầng, dường như rong ruổi mấy ngày nghỉ để tới đây.

Ta tránh tay , đối diện ánh mắt đau đớn , chậm rãi :

“Đừng ngốc nữa, Tạ Trường Lăng.”

Ta cắn môi.

“Không ai trong chúng thể rời .”

Loading...