Ngọc Quý Ở Phía Sau - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:40:46
12
“Tần Nguyệt, .” Giọng Lộ Giang gấp gáp: “Cố thiếu xuất huyết dày, đưa thẳng cấp cứu.”
“Ừ.” đáp bình tĩnh.
“Chưa bao giờ nặng như thế . Cô, cô là hiểu rõ nhất, bình thường uống thuốc gì?”
“Bác sĩ bảo uống thuốc gì thì uống thuốc đó.”
“Tần Nguyệt…”
Đầu dây bên im lặng một lúc.
“ , Lộ Giang.” Giọng trong trẻo.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ờ, cô , cô .”
“Từ giờ, đừng với chuyện của nữa.”
Tiếng dập máy vang lên.
Trong phòng bệnh, Lộ Giang , hối hận vì bật loa ngoài.
Cố Cảnh Thâm bất ngờ giật phăng ống truyền dịch: “Cút! Cút hết cho !”
“Cố thiếu!” Y tá vội vã giữ chặt .
“Rót rượu cho .” Giọng khàn khàn vang lên.
“Cố thiếu, bác sĩ …”
“ bảo cô rót rượu cho cơ mà!”
“Cố Cảnh Thâm!” Lộ Giang cuối cùng cũng nhịn : “Anh điên đủ ! Tần Nguyệt bỏ , liền hành hạ bản như ?”
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu , trong mắt đỏ ngầu: “Cậu thì hiểu cái gì…”
“Vậy thì , gì?” Lộ Giang ngắt lời : “Muốn Tần Nguyệt về chăm sóc ? từng cho cô danh phận gì ? Anh để cô tận mắt cưới Lâm Nhược Hinh?”
Căn phòng bệnh trở nên yên lặng đến c.h.ế.t chóc.
Cố Cảnh Thâm nhắm mắt , thứ gì đó nóng hổi lăn dài nơi khóe mắt.
Anh lâu gì nữa. Chỉ bàn tay vẫn đang siết chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch.
13
Tiêu Chỉ Hàn đưa đến một nhà hàng Trung Hoa. Anh đang nhớ nhà.
“Tháng là cuộc thi Orston, tổ chức ngay tại Paris.” Anh múc cho một bát canh: “Muốn tham gia ?”
nếm thử một chút, là hương vị quen thuộc.
“Muốn.”
Dĩ nhiên , cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế Orston, là một trong ba cuộc thi chuyên nghiệp hàng đầu.
“ mà…” đùa: “Phải tính xem tiền đủ để ở Paris thêm một tháng nữa .”
“Ở nhà .” Anh đột nhiên .
sững , đôi đũa dừng giữa trung.
“Tần Nguyệt.” Anh đặt bát xuống, nghiêm túc : “Ở bên nhé.”
“Thầy Tiêu…”
“Đừng gọi là thầy.” Anh ngắt lời, giọng nhẹ: “Em rõ, theo đuổi em với tư cách một thầy.”
cụp mắt, những vệt xoáy trong bát canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-quy-o-phia-sau/6.html.]
“Là vì Cố Cảnh Thâm ?”
Sao về Cố Cảnh Thâm? khựng một chút.
“Không .” .
“Trong lòng em, vẫn còn ?”
nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu là còn chút gì nữa thì cũng thực tế. Năm năm, thể quên là quên .”
Ngón tay Tiêu Chỉ Hàn bất giác siết chặt , nhưng vẫn tiếp tục: “ cảm giác đó, còn là tình yêu nữa.”
“Anh ?” mắt : “Mấy ngày nay, em nghĩ sẽ đau khổ, sẽ mất ngủ, sẽ nhớ .”
“ em nhận , hình như thật sự còn quan tâm nữa.”
khẽ : “Có lẽ, em còn yêu từ lâu .”
“Có lẽ, từ khi bắt đầu dửng dưng với em, em thấy kết cục.”
Tiêu Chỉ Hàn lặng lẽ , trong mắt là cảm xúc khó diễn tả thành lời.
“ hiện tại, em vẫn bắt đầu một mối quan hệ mới.”
“Tại ?”
“Vì…” cúi đầu: “Em sợ, còn thể trao sự tin tưởng cơ bản nhất.”
“Anh thể chờ.” Anh nắm lấy tay .
14
“Thầy Tiêu, đừng vì em mà lãng phí thời gian.”
“Em chê già ?” Giọng mang theo chút gượng gạo.
Làm thể? Anh trông gần như khác gì sáu năm .
Chỉ là gương mặt gầy hơn, ánh mắt càng khó đoán hơn.
“Bây giờ em chỉ tập trung thiết kế.” rút tay về: “Không yêu đương gì cả.”
“Vậy thời gian qua, giữa chúng là gì?”
cố kìm nén nước mắt nơi khóe mắt, dám mắt :
“Nếu đồng ý, chúng thể giữ mối quan hệ như bây giờ. Anh thể kết thúc bất cứ lúc nào, em…”
Tiêu Chỉ Hàn đột nhiên dậy. Ghế ma sát với sàn tạo nên âm thanh nhẹ.
Trong nhà hàng yên tĩnh, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi.
Anh mặt , im lặng một lúc, khẽ nhếch môi, nở một nụ .
“Thầy Tiêu…” ngẩng đầu.
“Anh ngoài dạo một lát.” Anh chỉnh ống tay áo, giọng vẫn dịu dàng: “Em cứ ăn từ từ.”
Bóng lưng thật hiu quạnh. Khi đến cửa, khựng một chút, nhưng đầu .
yên bàn, lặng thinh lâu.
“Thanh toán.” với phục vụ.
“Quý ông thanh toán .” Nhân viên đẩy xe phục vụ đến: “Anh còn gọi món nữa.”
bát chè hạt sen táo đỏ xe, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót.
“Anh cô nãy ăn bao nhiêu.” Nhân viên đặt món tráng miệng mặt : “Anh bảo cô ăn xong hãy .”
chằm chằm món chè mặt, nước bốc lên mờ tầm .