Ngôi sao đêm - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:36:35
Mặt đất ánh nắng hong khô, trở nên ấm áp.
Nếu bất đắc dĩ, Du Vãn Tinh luôn nỡ để chịu dù chỉ một chút ấm ức.
Khi còn sống, cả khi mất , vẫn luôn như .
"Không thích hoa hồng trắng , nhưng dù thích… cũng thể từ chối em nữa ."
"Du Vãn Tinh."
khẽ cất giọng:
"Thật em đoán , tên của là do đặt, đúng ?"
"Em vẫn luôn chờ tự cho em . xem … đến c.h.ế.t cũng chẳng thể chờ nữa ."
cũng cả.
Trăm năm , khi gặp nơi hoàng tuyền, nếu còn điều gì kịp , còn nhắn điều gì tin nhắn ngày đó gửi ...
Lúc đó với em cũng muộn.
Em kiên trì suốt bao nhiêu năm, đợi thêm đến ngày đó cũng chẳng gì khó.
"Em từ nhỏ bố yêu thích, dù trai đối xử với em thế nào nữa, trong lòng em vẫn luôn mang theo oán trách."
xòe tay , nhạt:
"Anh xem, em đúng là một tệ hại như đấy. Không thể lấy đức báo oán, cũng chẳng tấm lòng rộng lượng để tha thứ cho sự bất công đó. Ai cũng khuyên em rằng, chí ít thì họ cũng ngược đãi em, cũng cho em ăn học đầy đủ, nếu cứ so đo mãi như thì chẳng khí khái gì cả."
" từng nghĩ về em theo cách đó."
Từ năm mười bốn tuổi, những gì em nhận từ cha , đều là âm thầm bù đắp cho em.
Dù từng đồng ý với em, nhưng như em thể tin rằng, hề thích em?
" giờ thì . Em trưởng thành hơn, sẽ tùy tiện nổi nóng nữa."
"Trong trường vài học sinh cá biệt, còn khó đối phó hơn em hồi đó, nhưng em cũng chỉ nhẹ nhàng phân tích lý lẽ, cảm hóa chúng bằng tình cảm thôi."
"Học viện trình danh sách lên, nếu gì đổi, sang năm em sẽ trở thành phó giáo sư."
"Đồng nghiệp ai cũng bảo, em năng lực việc mạnh, tính cách cũng , còn định giới thiệu em xem mắt nữa."
" cái kiểu hôn nhân vất vả vun đắp, nhường nhịn lẫn mà họ , em thấy thật nhạt nhẽo, chẳng gì đáng mong đợi cả. Nên em từ chối hết ."
Ngồi lâu quá khiến chân tê cứng, lặng lẽ đổi tư thế.
Rồi vươn tay , đầu ngón tay khẽ lướt qua bức ảnh bia mộ.
Lạnh lẽo và cứng rắn đến thế… liệu cũng chính là cảm giác cuối cùng mà trải qua khi c.h.ế.t ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-sao-dem/chuong-14.html.]
chợt nhớ đến sinh nhật năm hai mươi tuổi.
Lúc đó, và vẫn trở mặt.
Anh trai tỉnh khác tham gia cuộc thi, nên là xách bánh kem đến, ở bên suốt cả ngày.
Khi đó, nhắm mắt ánh nến, ước rằng thể đến Bắc Âu, ngắm những vì ánh cực quang rực rỡ.
Rồi chẳng hề giữ kẽ mà hỏi :
"Anh cùng em ?"
Anh đáp:
"Nghe theo lời chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật thôi."
"Lúc đó, rằng… chúng sẽ thể cùng , đúng ?"
chớp mắt, ngăn giọt nước mắt sắp tràn khỏi khóe mi, khẽ giọng :
" cũng , một em… cũng sẽ cơ hội xem."
—
Rời khỏi nghĩa trang, nhận điện thoại của trai.
"Em đang ở thế?"
"Dạo vợ tâm trạng , ít sốt thịt bò, bảo gửi qua cho em ."
khẽ đáp:
"Em đang ở nhà cũ."
Anh im lặng một lát.
"Em về thăm… ?"
"Ừm."
"Có cần về với em , Chu Chu?"
"Không cần ."
xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng :
"Không , nhà cũ cũng đang trong quá trình phá dỡ . Em ăn xong bát hoành thánh sẽ về."
Cúp máy.
Lúc , phố xá bắt đầu lên đèn.