NGÔI SAO NHỎ MAY MẮN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:59:43
chúng chuyển nhà từ lâu, bà tìm bất kỳ thông tin liên lạc nào.
Lần , cả gia đình dắt díu đến thành phố nơi đang sống. Nguyên nhân là vì Trình Phong chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Họ đến bệnh viện lớn ở đây để chữa trị.
vấn đề là Hứa Ngọc Đường gom đủ tiền phẫu thuật cho chồng. Sau khi vay mượn khắp họ hàng cùng bạn bè, bà vẫn còn thiếu 300.000 tệ.
Không còn đường lui, bà lùng sục khắp nơi cuối cùng tìm địa chỉ công ty của Thẩm Nhu mạng.
Bà đích tìm đến công ty của Thẩm, mở miệng trắng trợn đòi: " mượn 500.000 tệ."
Trên thực tế, chi phí phẫu thuật của Trình Phong chỉ thiếu 300.000 tệ. Số dư 200.000 tệ chính là bà tự ‘dự toán’ để nâng cao chất lượng cuộc sống.
Nói là mượn, nhưng thực chẳng hề ý định trả . là một con đỉa hút m.á.u, ai cũng bám để hút cạn.
13.
Thẩm Nhu từ chối thẳng thừng, nhưng Hứa Ngọc Đường vẫn mặt dày lì trong văn phòng của mà chịu rời .
Bà cố tình cao giọng, diễn một vở bi kịch đầy nước mắt: "Cô Thẩm , mang nặng đẻ đau suốt mười tháng mới sinh con bé. vất vả như thế mới nó, mà để nó cho cô nuôi. Bây giờ gặp khó khăn cô chẳng lẽ nên giúp ?"
để bà lấy đạo đức để trói buộc : "Bà cũng mang thai mười tháng vất vả lắm ? Vậy mà lúc Hi Hi còn nhỏ lạc đến bảy , bà nhớ lấy? Có nào như bà ? nhận nuôi con bé theo đúng quy trình pháp lý. Hiện tại Hi Hi còn liên quan gì đến bà nữa, xin giúp ."
Hứa Ngọc Đường vốn đoán rằng sẽ từ chối.
Bà chuẩn tâm lý từ , mang theo một thứ vũ khí lợi hại nhất đó là sự trơ trẽn: "Công ty của cô lớn như , bỏ 500.000 tệ chẳng đáng là bao. Sao cô thể nhẫn tâm thế? Dù bây giờ Hi Hi gọi cô là , nhưng vẫn là ruột của con bé. Cô giúp chẳng khác nào giúp con bé, gì sai ?"
Mẹ lạnh, giọng đầy sự khinh thường: "Bà đúng là hổ. Mời bà cho, nếu sẽ gọi bảo vệ."
Hứa Ngọc Đường vẫn mặt dày bám trụ, ý định rời : "Cô thế thì thật là tuyệt tình. Nếu thực sự túng quẫn, cũng chẳng đến đây tìm cô. Nếu cô giúp, chỉ còn cách đến trường chặn cửa đợi Hi Hi thôi. Nghe con bé đang chuẩn thi đại học, áp lực học hành chắc hẳn lớn. Nếu vì chuyện mà ảnh hưởng đến kết quả thi cử, đến lúc đó cô đừng trách báo nhé!"
Sắc mặt chợt tối sầm : "Bà dám quấy rối con bé thử xem?"
Hứa Ngọc Đường nghĩ rằng nắm điểm yếu của Thẩm, đắc ý khiêu khích: "Tại dám? là ruột của nó mà!"
Mẹ lạnh lùng liếc bà một cái, đó gọi điện cho bảo vệ. Chẳng bao lâu hai nhân viên bảo vệ bước , trực tiếp mời bà rời khỏi tòa nhà.
Trước khi , Hứa Ngọc Đường còn cố ý gào lên giữa văn phòng: "Mọi đây, con gái của chủ tịch các con ruột . mới là ruột của nó!"
Cả văn phòng lập tức xôn xao bàn tán.
Mẹ bực đến mức xoa xoa thái dương, đó lập tức gọi điện cho : "Hi Hi, hôm nay tan học sẽ đến đón con. Khi nào gọi điện, con hãy cổng trường nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-sao-nho-may-man-tgnq/chuong-6.html.]
Tim bỗng hẫng một nhịp, từng cẩn thận như . Nhất định chuyện gì đó xảy .
siết chặt điện thoại, nhẹ giọng đáp: "Dạ, con sẽ chờ trong trường. Mẹ lái xe cẩn thận nhé."
Mẹ dịu giọng: "Ừ, con ngoan. Còn nữa, nếu ai đến tìm con thì con đừng để ý đến họ. Cứ để xử lý."
đáp: "Dạ, con ."
Sau khi rời khỏi công ty của , Hứa Ngọc Đường liền tìm đến trường .
Khi đó, chúng đang trong giờ học.
Bà với bảo vệ: " là của Thẩm Tích, học sinh lớp 12A1. Gia đình việc gấp, ba con bé đang viện phiền thầy gọi nó giúp ."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Khi tin, lập tức nhớ đến lời dặn vì ngoài gặp bà . Hứa Ngọc Đường ầm ĩ ngay cổng trường, cuối cùng bảo vệ mời rời .
Sau giờ tan học, nhận cuộc gọi từ : "Tích Tích, đang ở cổng trường. Con thể ."
bước , thấy đỗ xe sẵn bên đường. Thấy đến liền xuống xe, mở cửa giúp .
ngay lúc lên xe, Hứa Ngọc Đường từ một góc nào đó lao nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Bà định quỳ xuống ngay mặt , lóc cầu xin: "Tích Tích, ba con ung thư còn thiếu 500.000 tệ để phẫu thuật. Con với nuôi của con , bảo bà giúp ba một … Mẹ cầu xin con!"
Mẹ Thẩm giận dữ, gạt phăng tay bà với ánh mắt lạnh lùng: "Hứa Ngọc Đường, bà còn định quậy đến khi nào? Làm trò như thấy mất mặt ?"
Học sinh và phụ xung quanh đều ngoái đầu , bàn tán xôn xao. Hứa Ngọc Đường hề cảm thấy hổ.
Bà cố tình quỳ rạp xuống đất, gào lên: "Tích Tích, con hãy cứu ba con ! Mẹ xin con, quỳ xuống cầu xin con!"
bà quỳ rạp đất, chẳng hề cảm thấy chút thương xót nào.
Mẹ phí lời, trực tiếp kéo xe: "Bà thích quỳ thì cứ quỳ ."
Mẹ đóng sầm cửa, đó đạp ga rời khỏi đó. trong xe, ánh mắt lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Ngày mai, chắc chắn cả trường sẽ lan truyền chuyện .
Mẹ lái xe, nhẹ giọng dặn dò: "Tích Tích, chuyện xảy quá bất ngờ nên cũng nghĩ bà sẽ quỳ xuống mặt con. con đừng lo, cứ tập trung việc học đừng để tâm trạng ảnh hưởng. Chuyện , sẽ nghĩ cách giải quyết."
, ánh mắt kiên định: "Mẹ, con lớn ! Con còn yếu đuối nữa, con sẽ cùng giải quyết chuyện ."
Mẹ khẽ mỉm , ánh mắt đầy tự hào: "Ngoan lắm, con gái thật giỏi."