Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa? - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lên đại học, tôi quen Đường Tuấn. Anh ta mỗi tháng viết tám mươi bức thư tình trong suốt bốn năm để theo đuổi tôi, khiến tôi tin tưởng tuyệt đối rằng anh ta thật lòng yêu mình.

 

Ra trường, anh đỗ vào một cơ quan nhà nước ở quê.

 

Làm việc chăm chỉ, chẳng bao lâu đã được làm tổ trưởng, còn mua một căn nhà cưới bốn phòng bằng tiền mặt.

 

Anh nói không muốn tiếp tục yêu xa, hy vọng tôi nghỉ việc, về quê cùng anh.

 

Thế là tôi từ biệt bố mẹ, một mình bước lên con đường gả xa không lối thoát.

 

Chưa cưới được bao lâu tôi đã có thai, rồi sau đó…

 

Tất cả đều là giả.

 

Cả nhà bọn họ đã dùng thủ đoạn đê tiện như thế này để biến tôi thành một cô vợ ngoan ngoãn nghe lời!

 

Nước mắt tôi giàn giụa, tôi túm chặt tay thầy:

 

“Thầy ơi, con xin thầy, nhất định thầy có cách giải đúng không? Con không muốn bị bọn họ điều khiển cả đời!”

 

Tôi hỏi thầy, nếu tôi đốt lá bùa này, có thể thoát được không?

 

Thầy lắc đầu:

 

“Không ăn thua. Đây chỉ là bùa ngoài, dùng để tăng cường niệm lực. Dù cô có hủy nó, người hạ bùa cũng có thể làm lá mới, hiệu quả như nhau.”

 

“Bùa điều khiển này thực ra cô đã nuốt vào bụng từ lâu rồi.”

 

“May mà thời gian chưa dài, chưa ăn sâu vào ý thức. Nếu không, chỉ khi mặt ngoài úp xuống, cô mới có cơ hội khôi phục chút ý thức bản thân.”

 

Tôi gần như quỳ sụp xuống:

 

“Thầy, xin cứu con! Bao nhiêu công đức con cũng chịu!”

 

Thầy thấy tôi tội nghiệp, vội đỡ tôi dậy:

 

“May là cô chỉ bị trúng ‘tử phù’, hiệu lực chưa mạnh, thời gian cũng ngắn. Nếu là ‘mẫu phù’, hoặc bị dính bùa nhiều năm, thì khó giải lắm.”

 

Nói rồi, thầy đưa tôi một chiếc bình sứ trắng nhỏ bằng bàn tay:

 

“Cô phải lấy máu của người hạ bùa và máu của chính mình, cho vào bình này.”

 

“Sau đó làm phép, đốt thành tro, niêm phong trong bốn mươi chín ngày mới có thể giải bùa.”

 

“Nhưng cô phải nhớ kỹ, trước khi giải bùa xong, tuyệt đối không được để người khác biết là cô đã tỉnh táo.”

 

“Nếu không… bản chất con người rất đáng sợ.”

 

Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

Đúng vậy…

 

Nếu bị phát hiện tôi đã biết mọi chuyện, thì trước khi bùa được giải hoàn toàn, hiệu lực của bùa vẫn sẽ khiến tôi răm rắp nghe theo.

 

Tôi sẽ ra sao?

 

Tự làm hại bản thân? Tự sát? Hay dâng hết tài sản của bố mẹ tôi cho nhà họ Đường?

 

“Cảm ơn thầy! Con nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân mình!”

 

Tôi rời khỏi nhà thầy, trong tay nắm chặt chiếc bình sứ trắng, trong đầu không ngừng suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

 

Bọn họ đã hủy hoại những năm tháng đẹp nhất đời tôi, biến tôi thành trò hề, thành nô lệ, đáng khinh hơn cả là còn dùng thủ đoạn hèn hạ khiến tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả.

 

Ba mẹ nuôi tôi hai mươi năm trời, không nỡ để tôi chịu một chút ấm ức, vậy mà trong nhà họ, tôi lại bị điều khiển, sai khiến không khác gì con ở.

 

Tôi đã quyết rồi, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua.

 

Đã vậy, nếu Đường Tuấn tin bản thân anh ta có thể huấn luyện tôi thành cô vợ nhỏ ngoan ngoãn cả đời, thì tôi sẽ “ngoan” cho anh ta xem!

 

(5)

 

Hai tuần sau đúng dịp sinh nhật tôi, tôi cố tình bám lấy Đường Tuấn, hỏi anh ta định tặng tôi bất ngờ gì.

 

“Ha ha, em muốn gì nào? Hay là… một đêm lãng mạn khó quên nhé?”

 

Phì! Đồ cặn bã! Tôi mới sảy thai chưa được bao lâu!

 

Tôi tất nhiên không muốn để anh ta chạm vào người mình nữa, nhưng cũng không thể để lộ chuyện tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát.

 

Vì vậy tôi giả vờ yếu ớt, làm nũng nói:
“Chồng ơi, hai tuần nay anh đi công tác vất vả rồi, em sao nỡ để anh phải tốn công tốn sức vì em nữa… Hay là mình chờ thêm chút đi, em sợ chưa hồi phục hẳn, lỡ sau này không sinh được em bé khỏe mạnh cho anh thì sao… Lúc đó anh không cần em nữa thì phải làm sao đây…”

 

Nói xong còn rưng rưng nước mắt.

 

Đường Tuấn vội vỗ về:
“Sao lại như vậy được, em là người quan trọng nhất với anh mà! Vậy đi, sinh nhật em anh nhất định sẽ chuẩn bị một món quà cực kỳ đặc biệt.”

 

Và rồi tôi nhận được một món “quà”, một bức cờ thêu rực rỡ, trên đó viết:
[Thiên hạ đệ nhất hiền thê – tặng cho bảo bối Gia Gia của anh.]

 

Đường Tuấn vỗ ngực đắc ý khoe:
“Sao hả, cảm động chưa? Cái này là anh đặc biệt đặt người làm đó. Mấy thứ như hoa với quà chỉ là mấy trò rẻ tiền, tốn tiền mà vô nghĩa. Bảo bối nhà anh không cần mấy thứ đó, đúng không?”

 

Tôi lập tức gật đầu lia lịa:
“Chồng đúng là hiểu em nhất! Em thích món quà này lắm luôn đó!”

 

Thấy tôi ôm cờ không buông tay, mẹ chồng từ phòng bên ló đầu ra, Đường Tuấn liếc bà một cái, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

 

Bộ dạng đó cứ như đang nói:
Thấy chưa, con huấn luyện vợ tốt chưa nào?

 

Mẹ chồng dường như cuối cùng cũng yên tâm, giả vờ thân thiết bước tới bên tôi:

 

“Gia Gia à, dạo này con tiến bộ không ít rồi đấy. Tuy còn kém xa mẹ hồi trẻ, nhưng ít ra mẹ cũng thấy được con đang nghiêm túc thay đổi.”

 

Nói rồi, bà tháo một chiếc nhẫn vàng đã xỉn màu xanh đưa tôi:
“Cái này là nhẫn cưới bà nội chồng tặng mẹ ngày cưới. Mẹ đeo bao nhiêu năm rồi, giờ tặng cho con, xem như phần thưởng và động viên con đã chính thức là dâu nhà họ Đường.”

 

“Dù cái thai không giữ được thì cũng không sao, tiếp tục cố gắng. Mẹ cho con một năm nữa, nhất định phải sinh cho nhà họ Đường một thằng cu mập mạp.”

Loading...