NGƯỜI CẬU QUÈ - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:47:54
Cậu gắp một miếng thịt nguội từ nồi lẩu, đặt bát .
"Ông mất việc, lấy gì trả tiền cấp dưỡng cho hai đứa trẻ?"
" ha."
Chú Tiêu gật đầu, sang :
"Chị , chị định tính ?"
Mẹ l.i.ế.m môi, khẽ :
" định bán căn nhà đó, đổi sang một căn nhỏ hơn. cũng việc , cộng thêm tiền cấp dưỡng, nuôi hai đứa trẻ thành vấn đề."
Cậu , vẻ như đang suy nghĩ điều gì, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ túi áo, đặt mặt bà:
"Trong đây 200.000 tệ, mật khẩu là ngày sinh của Lam Lam. Hai đứa trẻ lớn nhanh, vẫn nên mua một căn nhà lớn hơn."
"Không !"
Mẹ ngạc nhiên , đẩy trả chiếc thẻ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cậu giữ tay bà, mỉm :
"Chị luôn nợ chị, coi như tiền trả chị."
Tay khựng , cúi đầu thật thấp.
Rất lâu , bà khẽ :
"Em trả hết … Không, thực em bao giờ nợ chị."
15
Cậu cuối cùng cũng cương quyết nhét chiếc thẻ túi của .
"Thì coi như em cho chị mượn . Chúng là em ruột, chuyện nợ nần."
"Hưng Diệu…"
Mắt rưng rưng nước, nhưng nghĩ đến điều gì, khuôn mặt bà đột nhiên đổi.
"Tống Hưng Diệu, em việc , tiền từ ?"
Chú Tiêu ở bên cạnh, trong cơn ngà ngà say, đáp lời :
"Chị, chị cứ nhận . Thằng Hưng Diệu tiền mà… Cuốn tiểu thuyết của nó bán bản quyền hơn một triệu , còn cả bản quyền chuyển thể phim ảnh, hoạt hình nữa, kiếm khối tiền."
Mẹ ngạc nhiên hỏi:
"Em thật sự tiểu thuyết ?"
Chú Tiêu chen :
"Thật đấy! Cuốn đó nổi lắm, tên là *Nghịch Tiên*, chị bao giờ ? Bút danh là Thâm Uyên…"
Mẹ đột nhiên bật dậy, chằm chằm với ánh mắt thể tin .
"Em là Thâm Uyên? Người tài trợ cho chị năm đó… là em?"
Mẹ lẩm bẩm:
"Không đúng… Lúc đó em vẫn đang học cấp ba, tiền mà ?"
Cậu cúi đầu, ánh mắt dừng đôi chân của , đang nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-cau-que-omdi/9.html.]
Mẹ bước tới, nắm lấy cổ áo :
"Tống Hưng Diệu, cho chị , tiền đó liên quan gì đến chân của em ?"
Cậu ngẩng lên , nhạt như gió thoảng mây bay.
"Chị, chuyện liên quan đến chị .
"Hồi đó em nghỉ hè, kiếm chút tiền, nên tìm việc ở công trường khuân gạch. Làm hai tháng thì chủ thầu quỵt lương.
"Em tức quá, tìm ông đòi, kết quả là đánh gãy chân.
" may mắn là em đòi tiền, còn bắt ông bồi thường kha khá. Số tiền đó em mua bảo hiểm lặng lẽ gửi cho chị. Ba gì , họ chẳng hiểu mấy thứ mà."
Tay dần buông lỏng, bà phịch xuống ghế, thất thần.
"Không, chuyện liên quan đến chị. Nếu vì giúp chị, em cần ở công trường khi còn nhỏ như thế!"
Nước mắt tuôn rơi.
"Tống Hưng Diệu, em đúng là đồ ngốc…"
Cậu lấy khăn giấy lau nước mắt cho .
"Thôi nào, chuyện qua . Em ngốc, nhưng chị cũng chẳng khôn hơn. Nếu , chọn cái thằng Tạ Văn Sinh đó."
"Em—"
Mẹ trừng mắt , bất ngờ bật :
" là chị cũng ngốc. Có một em trai như mà còn trách móc."
Cậu cũng :
"Vậy từ nay, chị đối xử với em hơn đấy."
Em trai bò lên đùi , rúc lòng , líu lưỡi :
"Chị… chị, … cũng đối với em nhé."
Chú Tiêu ngả nghiêng ghế, phì một cái ợ rõ to.
"Vèo—Bùm!"
Ngoài cửa tiệm, pháo hoa b.ắ.n lên trời, những chùm sáng khổng lồ như chiếc ô mộng mơ, tua rua vàng rực rỡ tuôn xuống.
"Năm mới đến ."
Mẹ thì thầm.
Em trai pháo hoa, vui sướng múa may tay chân.
Nó hạnh phúc quá!
, .
cũng hạnh phúc lắm.
Cả gia đình bên , chắc chắn từ nay về , năm nào cũng là năm !
---