NGƯƠI CÓ NGUYỆN Ý GẢ KHÔNG??? - Chương 3: Đúng lúc gặp gỡ người
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:37:36
6
Rời khỏi phủ Ngô công công, như trút gánh nặng.
Máu tươi từ cổ tay chảy dài từng dòng.
Ý thức mơ hồ, cả run rẩy ngừng.
Không cả. Ta cúi đầu tự nhủ: Lý Trĩ Ngư, ngươi tự do .
Xé rách tay áo, băng bó qua loa, quyết định rời kinh thành, tìm ruột giáng chức đến Bái Châu.
Châu báu và trang sức đủ để đổi lấy lộ phí.
Ta , một kẻ như Ngô công công - nhờ quỳ gối nịnh hót mà leo cao, khi mất mặt, sẽ trả thù như thế nào.
ngờ rằng, xuống tay nhanh đến , ngay cả thể diện của khách khứa cũng chẳng màng.
7
Ta mang trang sức đổi lấy lộ phí, sang một bộ y phục gọn nhẹ.
Ngoại ô cách kinh thành năm dặm, tuyết trắng phủ dày đặc.
Phía , tiếng bước chân đuổi g.i.ế.c đến gần.
Cổ họng vốn thương, khí lạnh xộc càng sưng tấy, đau đớn đến mức thể phát bất kỳ âm thanh nào.
Người của Ngô công công ngày càng sát , bước chân càng lúc càng dồn dập.
Ý thức ngày càng mờ nhạt, bên tai văng vẳng cả tiếng binh khí chạm .
Giữa trời tuyết mịt mù, một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt tới.
Trên rèm xe, treo một tấm kim bài bằng huyền thiết, khắc chữ "Cảnh".
Đó là cơn bão tuyết tĩnh lặng nhất trong cuộc đời , tất cả âm thanh đều lặng .
Người trong xe vén rèm lên, vươn một bàn tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Ánh mắt giao .
Ta bật , run rẩy dùng tay dấu:
"Chỉ cần ngài chịu cứu , thế nào cũng ."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Giữa trời tuyết bay tán loạn, yên lặng hồi lâu, đó gật đầu:
"Nhà hai tiểu tử, một nữ nhi, đang thiếu một mẫu để quản giáo."
Hắn cụp mắt, ý vị thâm trường:
"Ngươi nguyện ý gả ?"
8
Ta qua đôi mắt mơ hồ, rụt rè gật đầu.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt nơi khóe mắt .
Thật , nhận cỗ xe .
Chủ nhân của nó là Cảnh Hầu - Phương Mặc Đình, kẻ từng giẫm đạp vạn cỗ thi thể, từng bước phong hầu, một quyền thần đầy dã tâm.
Mỹ mạo như ngọc, thủ đoạn như tu la.
Người ở kinh thành đều , chiến trường, quanh Phương Mặc Đình vây quanh vô hồn ma vất vưởng của những kẻ c.h.ế.t tay .
Chỉ cần thấy cỗ xe của , ngay cả một kẻ như Ngô công công cũng kinh hãi mà bỏ chạy, đủ để đáng sợ đến mức nào.
Ta , lời cầu hôn của , rốt cuộc là một lời trêu đùa nhất thời, thực tâm nghiêm túc.
Trên xe ngựa, vị ngự y theo chẩn đoán bệnh cho .
“Họng của cô nương thể chữa trị, nhưng bàn tay , e rằng về khó thể cầm vật nặng.”
Ánh mắt Phương Mặc Đình dừng cổ tay , giọng lạnh như băng:
“Bị ức h.i.ế.p ?”
Ta lặng lẽ liếc , cẩn thận níu nhẹ góc tay áo , lo lắng lắc đầu.
...................
Ta từng Phương Mặc Đình là kẻ thù tất báo, nhưng ngờ tàn nhẫn đến mức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-co-nguyen-y-ga-khong/chuong-3-dung-luc-gap-go-nguoi.html.]
Thuộc hạ của đến ngân trang, mang một nghìn lượng vàng.
Xe ngựa của Cảnh Hầu dừng ngay cửa phủ của Ngô công công.
Người trong phủ báo tin, Ngô công công đích nghênh tiếp, thấy từng rương vàng xếp chồng lên cửa, mắt lão lập tức sáng rực lên.
Phương Mặc Đình nhàn nhã bước xuống xe, dáng vẻ lười biếng nhưng từng động tác như đang áp bức khác.
Hắn chậm rãi :
“Nghe ... ngươi dùng mười lượng vàng để mua của bản hầu?”
Ngô công công mồ hôi lạnh túa , vội vàng khom lưng:
“Nô tài nào dám, chắc chắn trong chuyện sự hiểu lầm.”
“Không quan trọng.”
Phương Mặc Đình cong khóe môi, dường như đang tử tế bàn bạc với lão .
Trên mặt Ngô công công hiện lên nụ nịnh bợ:
“Nếu Cảnh Hầu lòng, lão nô xin chối từ.”
Lão vẫy tay lệnh cho hạ nhân tới khuân những rương vàng đó trong phủ.
ngay giây tiếp theo, một chiếc rương gần nhất đột nhiên Phương Mặc Đình đá đổ.
Tiếng vang ầm ầm, những thỏi vàng lăn , trộn lẫn với tuyết trắng.
Ánh mắt Phương Mặc Đình chẳng hề chút tiếc nuối nào.
“Họ Ngô, tự nhận là nô tài...”
Hắn từ từ kéo khóe môi lên:
“Thì quỳ xuống mà nhặt.”
Gương mặt chút hớn hở của Ngô công công trong nháy mắt tái nhợt.
Lão tức giận hét lên:
“Ngươi cái gì?”
Phương Mặc Đình rút thanh đao từ tay hộ vệ bên cạnh, lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén xé toạc y phục Ngô công công.
Chỉ trong chớp mắt, áo ngoài của lão rơi xuống đất, chỉ còn áo lót bên trong.
Mũi đao sắc bén dí sát cổ họng Ngô công công.
Phương Mặc Đình nở một nụ đầy tàn nhẫn:
“Hay là... ngươi cần cả thể diện lẫn tính mạng nữa?”
Trên đường phố kinh thành, qua kẻ , vô dân chúng vây xem.
Ngô công công run rẩy, cuối cùng cũng quỳ xuống, cúi đầu nhặt từng thỏi vàng với vẻ mặt tủi nhục và khốn đốn.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi thỏi vàng cuối cùng nhặt lên.
Ngô công công cố gượng , nhưng kịp xong, một tiếng thét chói tai vang lên giữa đám đông.
Ngô công công trợn trừng mắt bàn tay c.h.é.m đứt của rơi xuống đất.
Máu chảy lênh láng.
Phương Mặc Đình xuống vết máu, lạnh:
“Chậm quá, bổn hầu kiên nhẫn.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt khẽ động, về phía xe ngựa.
Giết chóc quyết đoán là , nhưng khi đối diện với , trong mắt thoáng hiện lên một tia dị sắc.
Hắn tới xe, cúi , giọng trầm thấp:
“Sợ ?”
“Không...”
Ta rằng sợ .
thốt một từ khàn khàn, lập tức im bặt, hổ đến mức mặt nóng bừng.
Giọng khó như , sẽ nhạo mất.
Phương Mặc Đình bật , đáy mắt lộ chút ý hứng thú:
“Phu nhân của bổn hầu, nên là một gan như thế ”