NGƯƠI CÓ NGUYỆN Ý GẢ KHÔNG??? - Chương 8: Phiên ngoại
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:37:42
Sử sách chép rằng, cả đời Phương Mặc Đình từng chiến bại.
chỉ bản , đấy.
Là ba năm .
Có lẽ, trong mắt nhiều , đó là một chiến thắng lẫy lừng với quân ít hơn nhưng thắng vang dội. Một trận chiến nên ghi sử sách với những dòng chữ vàng son.
ai , trận chiến đó đổi lấy bao nhiêu m.á.u xương.
Đội quân tình nguyện hy sinh "mồi nhử", từng khuôn mặt của họ, đến tận bây giờ vẫn ám ảnh mỗi khi đêm về.
Họ là lão binh, là những đồng sinh cộng tử suốt bao năm tháng.
Và chính họ, lúc đó, chút do dự bước .
Họ học nhiều chữ, thể những đạo lý văn hoa.
Nghĩ mãi cũng chỉ thể đỏ mặt, vỗ mạnh lên vai :
"Tiểu Hầu gia, mấy thiếu niên trẻ còn tương lai phía ."
"Tiểu Hầu gia, chuyện trận c.h.é.m g.i.ế.c cứ để lão Nhậm xung phong đầu tiên."
Binh bất nhẫn, hiểu rõ.
Đêm hôm đó, họ chỉ còn duy nhất một cơ hội.
Nên dù trong lòng trăm vạn , vẫn lệnh.
Những cựu binh lấy xác , xé toạc một con đường máu.
Giành một tia hy vọng sống cho những còn .
Trận chiến đó, trong mắt đời, là một cuộc đại thắng rực rỡ, là nét bút đậm nhất trong bản công trạng của Phương Mặc Đình.
chỉ , bản công trạng thấm đẫm bao nhiêu giọt máu.
Trở về từ chiến trường, mang theo di vật của những khuất, khi là một đầu mũi tên, khi là mảnh vỡ của binh khí.
Hắn đến từng nhà, từng nhà, giao kỷ vật cuối cùng.
Có những phụ nhân :
"Tiểu Hầu gia, cột trụ nhà thể theo ngài đánh trận, dù c.h.ế.t cũng thấy đáng."
cũng những vợ, , nước mắt chảy dài mà chất vấn:
"Sao ngài đưa họ về? Ngài g.i.ế.c họ đúng ?"
Cả thôn xóm tin ùa đến, hiểu chuyện gì, chỉ thấy một quan tướng trẻ tuổi cao lớn, tưởng bắt nạt già.
Những viên đá, những khúc gỗ giáng lên .
Hắn lê đôi chân đánh đến thương tích, bước trong vô định.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hắn nghĩ, lẽ lúc đó trông chẳng khác gì một tên ăn mày.
Đêm đó, trong một khu rừng hoang
Gió thổi qua từng kẽ lá, tiếng xào xạc rõ từ .
Trời đêm cuối thu, nước suối lạnh buốt, chảy qua đôi chân đầy vết thương của . Nhìn những giọt m.á.u đỏ thẫm hòa làn nước trong veo, cảm thấy tê dại.
Nếu như cứ c.h.ế.t thế ...
Nghĩ đến khả năng đó, Phương Mặc Đình chút sảng khoái lạ thường.
đúng lúc , trong thế giới hoang vu lạnh lẽo của , một bỗng xông .
Một nữ tử trẻ tuổi, ăn mặc như nữ nhi bình dân, phía còn một con mèo gầy trơ xương.
Thật kỳ lạ, một một mèo, xuất hiện trong tình cảnh .
Cô gái trông chẳng khá hơn là bao.
Nàng cúi xuống múc nước suối uống từng ngụm lớn.
Sau đó, cẩn thận lấy nửa cái màn thầu từ trong lòng, nó như thể mỹ vị trân bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-co-nguyen-y-ga-khong/chuong-8-phien-ngoai.html.]
Nàng ngắt một phần, chia cho con mèo nhỏ .
Ánh trăng bạc chiếu xuống.
Gương mặt nàng gầy gò xanh xao, nhưng đôi mắt trong veo sáng ngời.
Dù uống nước suối lạnh buốt, đôi môi nàng vẫn khô nứt.
Cho đến khi nàng phát hiện đang bãi đá.
Ánh mắt nàng tràn ngập kinh hãi, còn tỏ vẻ đe dọa :
"Đừng gần !"
Hắn suýt bật .
Biết bao nữ tướng, tiểu thư khuê các gặp , ai cũng những lời mật ngọt.
Lần đầu tiên xem như thú dữ, tránh xa như tránh ôn dịch.
Hắn nàng, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc lóe lên một tia hứng thú.
Nữ nhân … đúng là kỳ lạ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng khẽ cau mày, xuống chân . Máu từ vết thương loang nền đất, từng giọt đỏ thẫm chảy xuống đá cuội.
Nàng cắn môi, ánh mắt hiện lên một tia do dự.
Cuối cùng, nàng thở dài, đưa tay trong tay áo, lấy một chiếc khăn tay chút cũ.
“Cầm lấy.” Nàng ném chiếc khăn về phía , nhưng ngờ chẳng hề đưa tay đón lấy.
Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh .
Hắn nàng, nhếch môi khẽ: “Nàng sợ ?”
Nàng vẫn cách xa một đoạn, hít sâu một , giọng kiên định: “Ta chỉ thấy c.h.ế.t mặt .”
Hắn im lặng một lúc lâu, vươn tay nhặt chiếc khăn lên.
Chất vải mềm mại, mang theo ấm của nàng.
Nàng vẫn đó, đôi mắt đen láy chằm chằm.
Dưới ánh trăng, chậm rãi mở chiếc khăn .
Trên nền vải trắng, là những đường thêu tinh tế—một nhành lan mềm mại uốn lượn.
Một tia sáng chớp lên trong mắt .
“Lại đây.” Hắn thấp giọng lệnh.
Nàng vẫn còn chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn tiến về phía , cẩn thận giữ cách.
Bàn tay nàng chạm chân , mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng động tác nhẹ nhàng.
Dưới ánh trăng, nàng cúi đầu, dùng chiếc khăn tay và một chút thuốc trị thương còn sót , băng bó vết thương cho .
Hơi thở của nàng nhẹ như gió thoảng, từng động tác đều nghiêm túc đến lạ.
Hắn chăm chú nàng.
Một nữ tử gầy gò, xanh xao, nhưng một ánh mắt kiên cường đến .
Một cơn gió đêm khẽ lướt qua.
Khoảnh khắc , chợt cảm thấy—hình ảnh , sẽ bao giờ quên .
Từ đêm hôm đó, chiếc khăn tay , luôn mang theo bên .
Tựa như giữ một đoạn ký ức quan trọng nhất trong đời.
Một con gái nhỏ bé, trong đêm dài lạnh lẽo, từng cúi đầu băng bó cho , dù nàng chẳng hề là ai.
Một ân tình mãi mãi thể quên.
Và … mệnh xoay vần, để họ gặp .
Chỉ là khi , nàng còn nhớ về .
— từng quên nàng dù chỉ một khắc.