Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Người Giấy Trở Về

Chương 2



3

Buổi tối, không ai dám ngủ cùng một phòng với tôi. Văn Nhân còn tỏ ra ân cần hỏi tôi có muốn ở phòng lớn nhất hay không.

Buồn cười, tôi ở một mình trong phòng lớn nhất thì ngày mai phải bị mắng.

Nhưng Văn Nhân lần này thật đúng là không phải thuần túy gài bẫy tôi. mà cô ta thật sự muốn tôi ở trong căn phòng đó.

Tôi vui vẻ gật đầu: “Được, vừa hay là tôi không quen ngủ trong phòng tối.”

Những người khác nhìn vào phòng ngủ chính rộng hơn ba phòng ngủ khác mà trừng mắt nhìn tôi.

[Cô ta thật sự coi mình là đại tiểu thư sao? Cô ta bị gì thế? Để ba cô gái chen chúc trong căn phòng nhỏ nhất???]

[Phòng ngủ chính để để ba người ngủ, phòng nhỏ kia chỉ dành cho một người, còn lại hai phòng thì cho bốn người đàn ông.]

[Mẹ nó phiền chết đi được. Nếu thật sự có người giấy quay lại, có thể giết chết Kiều Thần Ca trước hay không?]

Đóng cửa phòng lại, một hơi thở lạnh lẽo, nhớp nháp phà vào lưng tôi. Sau đó, một cơn gió lạnh thổi đến, lập tức đánh bay con ma đang tìm cách đến gần tôi văng ra ngoài.

Tôi ngước mắt lên, một người giấy kiểu quản gia đứng trước mặt, nói chuyện: “Tiểu thư, đứa con gái kia để mắt đến cô. Nó không thể sống!”

Tôi trầm mặc một chút, dịu dàng nói: “Nhưng cái chết của cô ta tuyệt đối không thể liên quan đến cháu.”

“Chú Trần, cháu còn phải tu hành ở thế tục, không tiện làm lớn chuyện, cho cô ta chút giáo huấn là được rồi. Ngày sau nếu như cô ta vẫn không nhớ thì sẽ xử lý cô ta.”

Khuôn mặt người giấy của chú Trần cũng không thể làm ra biểu cảm gì, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra sự không hài lòng của chú: “Cô ta bày trận trong gian phòng này, tiểu thư nghĩ kỹ xử lý như thế nào?”

Tôi suy nghĩ nói: “Lúc trước không phải đã thu thập ba ngàn ác linh sao? Ngụy trang một chút đưa cho cô ta đi.”

Chú Trần lúc này mới nở nụ cười: “Tiểu thư làm như vậy mới đúng, kế thừa pháp mạch làm người giấy này, cô không thể nhân từ nương tay được.”

Tôi kế thừa không phải đơn thuần chỉ là cửa hiệu làm người giấy, mà là pháp mạch âm truyền.

Pháp mạch này của chúng ta được giảng dạy bởi những người giấy.

Tôi cùng người giấy, vừa là chủ tớ, cũng là thầy trò, mà sư phụ của tôi chính là chú Trần.

Quy tắc của chúng tôi không phải là từ bi, thương xót mà là dựa trên nhân quả báo ứng.

Chuyện Văn Nhân làm, nếu như không phải liên quan đến vấn đề tu hành thế tục của tôi, cô ta có chết một trăm lần thì Thiên Đạo cũng không quản.

Bởi vì điều này hợp với nhân quả.

Lúc trước thu thập sát khí là vì tinh lọc. Hiện tại, Văn Nhân có ý đồ dùng tiểu quỷ cùng âm bài mà cô ta mới từ Thái Lan thỉnh về để hút vận khí của người khác. Vậy thì đưa cho cô ta, xem như cân bằng một phần nhân quả của cô ta trước vậy.

Vì sao Văn Nhân có nhân duyên, tài nguyên đều tốt như vậy, đương nhiên là vì cô ta cung phụng thứ tà ác mà cô ta thỉnh về rồi.

Trong giới này, nuôi tiểu quỷ, dùng bùa ngải không ít. Nhưng Văn Nhân, từ đầu đến chân, từ may mắn đến mặt mũi chẳng chỗ nào là không vay mượn, nên lá gan của cô ta cũng tương đối lớn.

Cô ta sử dụng âm bài, lại mời tiểu quỷ không phải Cổ Mạn Đồng chính thống. Nếu dám đến cửa hiệu làm giấy của nhà tôi giở trò thì chính cô ta tự tìm đường chết rồi.

4

Sáng sớm hôm sau, Văn Nhân vẫn dùng bếp lò bên ngoài để nấu cơm, mà tôi đứng ở cửa ung dung cùng tiểu quỷ đang đứng bên cạnh Văn Nhân nhìn nhau, sau đó tôi nói thầm: “Tao sẽ bóp chết mày nếu dám nói ra.”

Tiểu quỷ kia rụt đầu, chui vào trong lòng Văn Nhân, cũng không dám bò ra nữa.

Cơm nước xong, Văn Nhân đứng lên gọi mọi người cùng cô ta đi đến cửa hàng: “Tôi đã hẹn với người thân đang trông coi cửa hàng rồi. Chúng ta cùng đi xem một chút nha.”

[Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cửa hiệu làm người giấy.]

[Các cửa hàng làm giấy chính thống thực sự không còn phổ biến nữa. Mua sắm trực tuyến thực sự quá tiện lợi. ]

[Rất mong Nhân Nhân cho chúng ta cơ hội được đến nơi đó.]

[Ủng hộ, tôi cũng muốn xem.]

Văn Nhân vừa dẫn chúng tôi đi về phía rìa thôn, vừa đi vừa nói: “Cửa hiệu không tiện mở ở trung tâm thôn, dù sao âm khí nặng nề, mọi người lát nữa nếu có gì không thoải mái nói cho tôi biết nha, tôi sẽ giúp mọi người giải quyết.”

Một nam khách mời lập tức nịnh nọt: “Thật có cảm giác an toàn! Sau này dùng ảnh của Văn ảnh Hậu làm giấy dán tường, nhất định có thể thuận lợi hơn nhiều.”

Một nữ khách mời khác nhìn tôi một cái, che miệng cười: “Dùng Kiều Thần Ca cũng được, trừ tà nha, quỷ cũng ngại xui xẻo.”

[Tuy rằng có chút quá thẳng thắn, nhưng tôi thích.]

[Lâm Tiêu hiện tại…]

[Mắng chửi người thật hay.]

Đáy mắt Văn Nhân hiện lên một tia đắc ý, ngoài miệng lại cười nhẹ: “Đừng nói như vậy, Thần Ca chỉ là người bình thường mà thôi.”

Tôi liếc mắt nhìn nam khách mời kia, lười biếng nói: “Muốn trừ tà cũng đơn giản lắm. Đầu tiên tháo cái thứ đồ giả trên mặt anh ra rồi nói tiếp.”

Mặt nam khách mời lập tức tái mét, hắn phẫu thuật thẩm mỹ tương đối tự nhiên, từ khi ra mắt đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin nghi ngờ nào. Kết quả hiện tại bị tôi vạch trần, sắc mặt khó coi muốn chết.

[Kiều Thần Ca đang làm gì? Sao còn nói xấu người khác phẫu thuật thẩm mỹ chứ?]

[Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đều nói khuôn mặt anh ấy chưa từng làm gì. Cô ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra? Buồn cười thật đấy.]

[Phiền muốn chết, mời Kiều Thần Ca ra ngoài được không? Tôi thật muốn xuyên vào màn hình đánh hai bạt tai vào mặt cô ta.]

Khách mời không nhìn thấy bình luận, nhưng đại khái có thể đoán được.

Nam khách mời quét mắt nhìn tôi, vừa muốn nói cái gì, đã bị Văn Nhân cắt ngang: “Đến rồi, mọi người bước nhẹ một chút nha, cẩn thận đụng phải đồ trong tiệm.”

Trước cửa hàng có một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, là một người anh họ bà con xa của tôi.

Bởi vì bát tự không tệ nên tôi đã trả anh ta ba vạn một tháng để trông coi cửa tiệm.

Kết quả sau lưng tôi lại đem cửa tiệm cho người khác thuê?

Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người không sợ chết.

Người đàn ông tiến lên trước hướng về phía Văn Nhân cúi đầu khom lưng: “Cô chủ tới rồi? Đây là bạn bè của cô sao?”

Văn Nhân dịu dàng gật đầu với gã: “Đúng vậy. Tình cờ tôi đang ghi hình ở đây, cho họ vào xem nhé. Một mình anh, không phiền gì chứ?”

Người đàn ông vội vàng lắc đầu: “Không phiền, mời cô vào xem.”

Gã vừa nói vừa lần lượt chào hỏi người bên cạnh Văn Nhân, sau đó nhìn thấy tôi đứng khoanh tay ở phía sau.

Tôi nhìn gã một cái, ý tứ không rõ nói: “Làm rất ổn nha, cầm không ít nhỉ?”

Người đàn ông đã bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, nhưng thấy tôi không nói thêm gì, lại khẽ cắn môi giả bộ tiếp.

[Kiều Thần Ca xong rồi, chọc giận người ta rồi.]

[Rốt cuộc cô ta đang cao ngạo cái gì… Sao lại cảm thấy cái gì cũng xem thường?]

[Con người sẽ phải trả giá cho sự vô tri của mình, chờ xem đi.]

Người lúc trước phát hai bình luận kia lại nhảy ra:

[Con người phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng ai là người phải trả giá, ai có thể nói chính xác?]

Chương trước Chương tiếp
Loading...