Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta - Chương 264: Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-06-01 15:57:10

“Đại tiểu thư, nàng chẳng nói gì cả.”

“Sư tỷ đã đến, hà tất đứng ngoài đó làm gì.”

Trong phòng truyền ra tiếng của Sở Yên Nhiên. Nghe thấy âm thanh ấy, trên mặt Điền Tâm Cầm lộ rõ vẻ khinh bỉ, không kiên nhẫn.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự xem nơi này như nhà mình sao? Hồi trước ta sao không nhận ra mặt ngươi lại dày như vậy!” Nói xong, chưa đợi Sở Yên Nhiên đáp lại, Điền Tâm Cầm liền quay lưng rời đi.

Nghe tiếng động bên ngoài, Sở Yên Nhiên cũng gấp sách lại, thở nhẹ một hơi.

Danh tiếng của nàng hỏng cũng chẳng sao, dù sao cũng đã không còn như trước. So với chuyện vì hiểu lầm này mà lộ chuyện Hàn Trần đoạt hồn Điền gia chủ – một chuyện đủ làm chấn động giới tu tiên – thì nàng thà cứ thế mà để mặc cho tai tiếng này giúp che chở Hàn Trần cũng hơn.

Dẫu sao danh tiếng tốt xấu, những lạnh nhạt nàng đang chịu chỉ là tạm thời.

Đợi Sở Lạc c.h.ế.t trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu, vận mệnh nàng sẽ lại tăng lên, lúc đó mọi người cũng sẽ quên hết chuyện xưa, chỉ còn thấy phần rực rỡ của nàng mà thôi.

Dù vậy, những thứ ấy với Sở Yên Nhiên cũng chẳng còn sức hút nữa.

Nhưng hiện tại, sau khi g.i.ế.c Sở Lạc, điều nàng muốn biết nhất là phải có đủ thực lực để truy tìm.

“Số mệnh của ta, rốt cuộc do ai điều khiển…”

Khớp ngón tay bấu chặt sách đã trắng bệch vì lực căng, trong đầu nàng luôn ám ảnh hình ảnh thái độ hoàn toàn trái ngược của phụ mẫu trước và sau mặt người ngoài.

Bỉng Túc Lâm Chiểu.

Sau mấy ngày thám hiểm ở khu vực tương đối an toàn, bọn họ chỉ tìm được những tài nguyên bình thường có thể mua ngoài kia. Nếu chỉ nhận được thế này sau một chuyến vào quỷ cảnh, thật không đáng chút nào.

Cho nên trong lòng mọi người đều có chút d.a.o động.

“Vân đạo hữu, bây giờ chúng ta đi đến vùng phía đông bắc, liệu có thể thu hoạch thêm chăng?” Nam Vụ tiến đến hỏi.

Nghe vậy, Vân Nhược Bách vốn đang vui vẻ khảo sát khắp nơi cũng dừng lại, chăm chú nhìn về phía đông bắc.

“Tuy giờ mới có thể đoán đại khái bản đồ Bỉnh Túc Lâm Chiểu, nhưng cấu trúc nơi đây càng vào sâu trung tâm càng nguy hiểm. Phía đông bắc và đông nam khí tức tương tự nhau, tài nguyên chắc cũng không khác biệt mấy. Muốn có thu hoạch tốt, có lẽ phải tiến gần trung tâm.”

Lúc này, Sở Lạc cũng bước đến: “Chính vì cấu trúc Bỉnh Túc Lâm Chiều như thế, Hàn Nguyệt mới dám thả bọn ta vào, nàng chắc chắn bọn ta không thể đem ra thứ quý giá hơn.”

Sở Lạc nhìn bản đồ trong tay Vân Nhược Bách: “Ta muốn tiến gần trung tâm hơn.”

Nàng nói vậy cũng vì nhìn ra ý định của đội Lôi Đình muốn đi sâu hơn, cơ hội chỉ có một lần, mà bọn họ chưa bao giờ sợ mạo hiểm.

“Có thể sẽ gặp kẻ địch Kim Đan.” Nam Vụ nhắc nhở.

“Chia làm hai đường đi,” Tô Kỳ Mộc bước tới nói, “Ta cùng Sở Lạc dẫn một nhóm tiến vào bên trong, các ngươi dẫn đệ tử còn lại đi vòng ngoài phía đông bắc, bảy ngày sau hội ngộ ở điểm hẹn.”

Đây là việc bắt buộc phải làm, Nam Vụ và Cung Văn bàn bạc một hồi cũng đồng ý.

“Đệ tử của ta, giao cho các ngươi rồi.” Sở Lạc nhìn về phía đệ tử Lăng Vân Tông, rồi trang trọng nắm lấy tay Nam Vụ.

“Yên tâm, sẽ bảo đảm an toàn cho họ.” Nam Vụ mỉm cười.

Dù chia hai nhóm, nhưng để an toàn, phía bên trong chỉ có ba người Lôi Đình, cùng Sở Lạc và Tô Chỉ Mặc.

“Cẩn thận, quỷ cảnh đang càng lúc càng dữ.”

Vừa mới chia tay nhóm kia, tiến gần trung tâm, lời nhắc của Vân Nhược Bách đã truyền tới.

 

Sở Lạc tỏa thần thức ra, đột nhiên trong lòng chợt động, cúi nhìn xuống dưới chân.

Không biết lúc nào đã bước vào một biển hoa, nhìn xa tít không thấy bờ bến. Sở Lạc định báo cho mọi người biết tình hình, nhưng khi ngoảnh mắt tìm thì bốn người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sở Lạc dừng bước, đứng lại suy nghĩ.

Đột nhiên, chiếc chuông vàng ở hông rung nhẹ, thần thức của Tô Kỳ Mộc truyền tới:

“Có vẻ là thuật pháp dạng không gian, cũng mang chút hương vị huyễn trận, nói chung… chúng ta bị tách ra rồi.”

Sở Lạc xoa cằm trầm ngâm một lúc, rồi cũng truyền thần thức đáp lại.

“Ta có một dự cảm bất tường.”

Ở một nơi khác, Bách Xuyên Sơ Yên vừa đi vừa chăm chú quan sát biển hoa dưới chân. Bỗng ánh mắt nàng khẽ sáng lên, vội bước tới, cẩn thận thu lấy một giọt sương trên cánh hoa, rồi cất vào lòng bàn tay.

Nàng thử dùng giọt sương ấy để vẽ ra phân bố nguồn nước trong khu vực này, song hiển nhiên một giọt là không đủ, vì thế lại tiếp tục thu thập thêm.

Bên kia, Lôi Thừa Chí đảo mắt nhìn quanh, không thấy đồng đội, liền trấn tĩnh lại, men theo phương hướng mà trong lòng cảm thấy nguy hiểm nhất mà tiến về phía trước.

Biển hoa này rất có thể chính là nguyên nhân khiến họ bị chia cắt, đằng sau nó chắc chắn có thứ gì đó đang thao túng.

Nếu muốn hội hợp lại, hắn cần trực tiếp tìm ra thứ đang thao túng sau tấm màn ấy, dùng quyền pháp của Lôi gia để giành được tín nhiệm, phá giải biển hoa.

Tuy chỉ có thể duy trì được một nén hương thời gian, nếu trong khoảng thời gian đó những người khác không kịp đến, hắn có khả năng sẽ bị thứ kia tiêu diệt. Nhưng nếu không làm vậy, bọn họ e rằng sẽ khó tìm được lối thoát nào khác.

“Lôi đại ca hẳn đã đi tìm thứ đang thao túng biển hoa rồi, còn Sơ Yên chắc đang nghĩ cách tìm kiếm nguồn nước.” Vân Nhược Bách nhìn quanh, thấy mọi người đều biến mất, bèn cẩn thận dò xét trong biển hoa.

“Vị thiên tài trận pháp kia hẳn đang tìm cách tìm ra Sở Lạc, còn Sở Lạc nàng…”

Vân Nhược Bách ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát các dấu vết dưới biển hoa.

“Có người để lại khí tức, mức độ nguy hiểm vượt xa ác ý mà nơi này vốn nên có, nơi này đã bị ai đó cải biến, đạt đến một điều kiện nào đó thì sẽ tự động kích phát… là nhằm vào Sở Lạc.”

Giữa không trung, từng cụm bồ công anh đỏ bay tán loạn, bị cuồng phong cuốn về phía Sở Lạc.

Sở Lạc dùng linh lực hỏa thuộc tính ngưng thành một tầng kết giới quanh thân, bồ công anh va vào bề mặt kết giới liền bùng cháy thành những tia lửa.

Trên bồ công anh nhiễm khí tức chấp niệm của con người, nhưng người bên ngoài sao lại xuất hiện trong quỷ cảnh này?

Huống hồ nàng vừa mới đặt chân vào khu vực này, đã xảy ra dị biến bất thường như vậy.

“Đến g.i.ế.c ta sao?” Sở Lạc mỉm cười, nhẹ giọng: “Ra đây làm quen một chút?”

Trong không gian không có bất kỳ hồi đáp nào. Bất chợt, Sở Lạc quay đầu, ánh mắt nhìn xuống phía sau lưng.

Nơi đó đang đặt một đôi hài thêu đỏ chói mắt, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh biển hoa xung quanh.

Bồ công anh đỏ bay khắp trời, như một cơn mưa m.á.u đang trút xuống.

 

“Ngươi là yêu hay quỷ?”

Đôi hài thêu đỏ không có phản ứng, chỉ thấy trong biển hoa đột nhiên bay ra mấy dây đằng dài, vút thẳng về phía Sở Lạc quấn lấy, từng sợi đều mang theo áp lực của Kim Đan kỳ.

Sở Lạc nhanh chóng tránh né, nhưng khi nàng nhìn lại vị trí đôi hài thêu đỏ khi nãy, nó đã biến mất không thấy đâu.

Loading...