Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta - Chương 296: Chương 296
Cập nhật lúc: 2025-06-01 15:58:23
"Hiện tại Hàn Trần hẳn sẽ không công khai tin tức này quá rộng rãi, phong đạo hữu đã biết chuyện, xem ra trong Hách Thú thành vẫn còn không ít người Phong gia đang giám sát bên Điền gia."
Nghe vậy, Phong Vi Chi mỉm cười: "Trước đó đạo hữu có nói đến chuyện đoạt xá, Phong mỗ sao có thể không để tâm. Huống chi hai ngày nữa Điền gia tổ chức thọ yến, ta cũng sẽ đến dự, quan sát kỹ bên đó một chút, chí ít có thể đảm bảo an toàn cho người Phong gia khi ấy."
"Chỉ là, đạo hữu lại có thể còn sống quay về từ tay hắn, thật khiến người ta kinh ngạc."
"Ra được thì dễ, nhưng e rằng muốn vào thành lần nữa mới là việc khó." Sở Lạc đưa thần thức vào vòng tay, lấy ra chiếc mặt nạ La Sát: "Cái này trả lại đạo hữu."
"Linɦ Thú Tông làm ra chuyện thế này đúng là khiến người bất ngờ. Nếu đạo hữu không chê, có thể đến tạm nghỉ tại Phong Hành cục."
"Được." Sở Lạc vốn là chờ câu này.
Vì truy tìm tung tích Phong Dự Mạc, chuyến này đến đây cũng không phải chỉ có một mình Phong Vi Chi, nhân số trong Phong Hành cục khá đông. Sau khi thu xếp chỗ ở cho Sở Lạc, Phong Vi Chi liền cùng những người khác bắt đầu nghiên cứu chiếc hộp gỗ đen.
"Thứ này chẳng phải linh khí, cũng không mang yêu tính, sao lại có thể nuốt người?"
"Quả thật không tra được khí tức kỳ quái nào trên đó."
Nghe mọi người nói vậy, Phong Vi Chi kết ấn, chuẩn bị tháo tấm phù văn xanh biếc niêm phong bên ngoài.
"Nếu Lục đệ gặp yêu ma, nhất định sẽ tìm cách để lại manh mối cho gia tộc, nhưng giờ lại không chút tin tức, bỗng nhiên biến mất. Xem ra khả năng hắn bị phong trong hộp này là rất lớn. Trước tiên cứ mở ra nghiên cứu, cẩn thận…đừng để bên trong tấn công."
Phù văn được gỡ xuống, Phong Vi Chi lập tức mở nắp hộp.
Mọi người lấy lớp da người dưới đáy hộp ra xem.
"Như là da của một thiếu nữ, còn lưu lại chút oán niệm, nhưng cũng chỉ có thế."
"Hộp này cũng không có khí tức đặc biệt gì."
"Chỉ là vật phàm thôi. Vậy thì nó nuốt người kiểu gì?"
"Đạo hữu nói là có tay nữ nhân từ trong hộp vươn ra, kéo người bên ngoài vào." Phong Vi Chi nói.
Nhưng rõ ràng, vật trong hộp như biết bên ngoài đang nguy hiểm, không có ý định hiện thân.
"Nhìn thế nào cũng giống một chiếc hộp gỗ bình thường."
"Có thể là một loại lĩnh vực không gian đặc biệt?" Đúng lúc này, Sở Lạc bước tới, "Ta dám khẳng định, người thợ làm rối bóng trong căn nhà gỗ kia đã chạy ra từ Thần Ma cảnh, còn vật này là của hắn, có vài điểm kỳ quặc không thể hiện rõ cũng là bình thường."
"Ta từng bị cuốn vào một lĩnh vực không gian do vật trong Thần Ma cảnh tạo thành, khi đó là một bức tiên nhân đồ làm loạn, chỉ có thể phá giải từ bên trong."
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều nhìn sang, suy ngẫm kỹ càng. Sắc mặt Phong Vi Chi cũng trầm xuống: "Làm thế nào mới có thể vào được không gian kia?"
Họ đã vây quanh chiếc hộp này xem xét nửa ngày mà vẫn không tìm ra lối vào không gian nào.
Sở Lạc bước tới.
"Có lẽ phải để cánh tay của nữ nhân kia kéo vào. Nhưng đông người ở đây thế này, chắc nàng ta không dám ra đâu."
Nói xong, Sở Lạc đứng trước hộp gỗ đen, nhìn vào trong, vừa định nói rằng đám d.a.o cụ trước kia đã biến mất, thì hai cánh tay trắng bệch của nữ nhân liền vươn ra từ trong hộp, hung hăng bóp chặt lấy cổ nàng.
"Là ngươi! Chính vì ngươi! Nếu không ta đã không bị vứt bỏ! Giết ngươi! Ta phải g.i.ế.c ngươi!" Giọng nữ nhân sắc bén vang vọng trong đại sảnh.
Biến cố bất ngờ khiến người Phong gia giật nảy mình, không ai ngờ tay nữ nhân mà họ đợi mãi không thấy, vừa gặp Sở Lạc đã lập tức hiện thân. Nhưng bây giờ không phải lúc để kinh ngạc.
"Phong!" Phù văn niêm phong lại được Phong Vi Chi phóng ra, bay thẳng vào hộp gỗ, nắp hộp nhanh chóng đóng lại, hai cánh tay bóp chặt cổ Sở Lạc cũng bị nuốt vào.
Ánh sáng xanh biếc từ phù văn chiếu rọi mãnh liệt, âm thanh giận dữ từ trong hộp vang lên liên hồi, cả chiếc hộp trên bàn cũng rung lắc không ngừng.
Thứ bên trong rõ ràng đang vô cùng phẫn nộ.
"Khụ khụ khụ…" Sở Lạc xoa cổ, thở dốc vài hơi rồi nhìn đám người Phong gia đang tròn mắt kinh ngạc: "Thấy chưa, ta đoán không sai mà."
"Không sai thì không sai," Phong Vi Chi nhìn sang, "Nhưng đạo hữu, hình như ngươi từng đắc tội thứ bên trong?"
"Hoàn toàn không thể," Sở Lạc lắc đầu nghiêm túc, "Ta tiếp xúc với hộp gỗ đen này, chỉ là lúc nhặt được thì mở ra xem, sờ vào vài món đồ bên trong."
Phong Vi Chi trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Xem ra chỉ có đạo hữu mới có thể vào được lĩnh vực không gian đó, nhưng thứ trong đó cũng cực kỳ khát khao lấy mạng ngươi."
"Ta quen rồi." Sở Lạc nói xong, ánh mắt chợt sáng lên.
Cách để vào được Hách Thú thành, chẳng phải đã có rồi sao?
Điền gia, sau khi đã bố trí xong hết thảy trận pháp và kết giới, Hàn Trần lúc này mới lấy ra một con hạc giấy đỏ, truyền linh lực vào trong, trước mặt hiện lên ảo ảnh của Hàn Nguyệt.
“Đã lấy được đồ chưa?” Hàn Nguyệt cất tiếng hỏi thẳng.
Hàn Trần gật đầu, lại nói tiếp: “Ba ngày ta không có mặt ở Điền gia, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
“Nơi này có Yên Nhiên trông chừng, không xảy ra chuyện lớn gì. Ngươi hãy ổn định tâm tính của Phương Vu cho tốt, trên người bà ta có huyết tinh của Bạch Trạch, ta vẫn chưa thể động đến, chỉ có thể đợi hai ngày nữa, dùng chiếc bóng da kia phá tan luồng thanh khí hộ thân của nàng.”
Hàn Nguyệt ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Đến lúc đó phải lanh lợi một chút, đừng để người khác để ý đến cái bóng da kia. Dù sao vật ấy là nhờ vào dị vật trong Thần Ma Cảnh mà có được, hiện tại tất cả đạo tu đều rất kiêng kỵ chuyện liên quan đến Quỷ cảnh đó. Nếu bị người khác phát hiện, thì ta chỉ có thể nghĩ cách giữ thể diện cho Linh Thú Tông, chứ không giữ được ngươi đâu.”
“Những điều đó ta hiểu rõ,” Hàn Trần nói, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt, “Nhưng ta rõ ràng đã tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u Sở Lạc, ngươi làm sao chắc chắn được nàng vẫn còn sống?”
“Ta đương nhiên không thể xác định được,” Hàn Nguyệt nói, “Là Yên Nhiên nói. Hai người họ là cặp song sinh.”
Lúc này Hàn Trần đã chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Chỉ sợ hai ngày nữa nàng lại xuất hiện tại thọ yến mà gây chuyện. Nàng đã nhận ra thân phận thật của ta, đến lúc đó, các thế lực đều có mặt…”
“Ngươi cứ yên tâm, ta đã giăng thiên la địa võng khắp Hách Thú Thành, ai cũng có thể vào, nhưng duy chỉ có Sở Lạc là không vào được.”
Những lời này của chưởng môn Hàn Nguyệt khiến hắn yên lòng hơn phần nào. Mà cũng đúng lúc ấy, ngoài cổng thành, Phong Vi Chi bước qua kết giới, ngay sau đó có đệ tử Linh Thú Tông đến kiểm tra thân phận.
Sau khi xác minh không sai, hắn mới được cho vào thành.
Tìm một khách điếm để tạm trú, sau khi vào phòng lập xong kết giới,hắn mới lấy chiếc hộp gỗ sơn đen ra, đặt lên bàn.
Không dùng phù chú để phong ấn, mà trực tiếp mở nắp hộp ra, lặng lẽ chờ đợi đôi tay trắng bệch của người đàn bà kia hiện lên.