Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta - Chương 338: Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-06-05 15:22:22
Nhìn nét vẽ đơn sơ mà thư sinh kia phác họa trên mặt đất, trong thức hải của Sở Lạc đã hiện lên bản đồ tu chân giới.
Vị trí hiện tại là Lưu thành. Một hai tháng trước, từ nơi này đi về hướng tây bắc, chính là nơi từng xuất hiện Thần Ma Cảnh.
Sư tôn muốn đến Quỷ cảnh!
"Về sau thì sao?" Sở Lạc lại hỏi thư sinh kia.
"Về sau à... nghĩ lại cũng thấy hiểm thật. Khi ấy thời tiết kinh khủng như thế, chẳng biết là con nhà ai chạy ra ngoài, có hai bé gái với một bé trai đang chơi đùa trên phố, thì bỗng một đạo lôi điện từ trời giáng xuống!"
Câu chuyện hắn kể cũng khơi gợi hứng thú của những người khác.
"Chuyện sao cơ, ta nghe nói dạo ấy thời tiết quả có dữ dội, nhưng hình như chẳng có ai c.h.ế.t mà?"
"Thế ba đứa trẻ kia sao rồi? Có c.h.ế.t không?"
Tiếng hỏi han vang lên không ngớt, thư sinh bị mọi người nhìn chằm chằm chỉ khẽ lắc đầu:
"Không c.h.ế.t đâu, có một nữ nhân áo đỏ đã cứu chúng, chỉ trong nháy mắt nàng ta liền xuất hiện cạnh mấy đứa trẻ, chắn lấy tia sét kia."
"Chuyện này... chắc chắn không phải người phàm rồi, chẳng lẽ là đạo trưởng?"
"Cũng có thể là yêu quái."
"Hoặc là nữ quỷ cũng nên..."
Sở Lạc im lặng hồi lâu, lại hỏi tiếp: "Sau khi cứu mấy đứa trẻ ấy, nữ nhân áo đỏ có tiếp tục đi về phía trước không?"
"Sao người biết ? Chẳng lẽ hôm ấy đại nhân cũng trông thấy? Nàng bảo ba đứa trẻ kia mau về nhà, sau đó quay người đi về hướng nam. Ta nhớ rất rõ, lôi điện trong thành yếu đi nhiều, nhưng cũng kéo dài thêm mấy ngày, sau đó mới mưa một trận to, thời tiết mới dần trở lại bình thường."
Mấy thư sinh trong ngục lại bàn tán một hồi.
"Hai, xem như xui xẻo thật, lại gặp phải thời tiết kiểu đó."
"Giờ đã là cuối tháng Giêng rồi, không kịp lên kinh thành nữa, ta vốn đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, chẳng lẽ phải đợi ba năm nữa ư!"
...
Chờ Sở Lạc thu thập thông tin xong, mới quay sang mấy thư sinh kia.
"Ta sẽ đưa các ngươi đến kinh thành, sẽ kịp trước khi hội thí bắt đầu. Không cần suy nghĩ nhiều, mau chuyên tâm ôn tập đi."
Nói xong liền quay người rời khỏi lao ngục.
Rời đi rồi, Sở Lạc l tìm đến Đơn Như để xác minh. Nhắc đến chuyện trận sét cách đây một tháng, hắn cũng xác nhận quả thật có việc ấy.
"Hôm đó thời tiết đúng là khác thường, nhưng chỉ xảy ra ở khu vực Lưu thành chúng ta, các nơi khác vẫn nắng ráo bình thường. Bởi vì lôi điện chỉ kéo dài vài ngày rồi dứt, trong thành lại không có ai thương vong, nên cũng chẳng ai để tâm lắm. Dù sao kể ra chuyện này, ít người tin lắm."
"Hơn nữa mấy năm gần đây dị sự xảy ra quá nhiều, so với cơn mưa sét vô hại đó, chuyện hồ nữ còn khiến người ta để ý hơn."
Đơn Như giải thích với Sở Lạc.
"Ta hiểu rồi." Sở Lạc khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: "Hôm nay có thể kết án không? Ngày mai ta muốn đưa các thí sinh ấy lên đường đến kinh thành."
"Có thể. À đúng rồi đạo trưởng, ngươi có muốn đến thăm mẫu tử nhà Thẩm Đường không?"
Sở Lạc lắc đầu: "Bảo người nhà của tên Thái Đình kia đến gặp là được rồi."
Cả ngày hôm ấy, Đơn thành chủ bận rộn xử lý vụ án, còn Sở Lạc cùng Phong Vi Chi đến Phong Hành cục, gia cố lại kết giới thêm lần nữa.
"Ta đã đi xem tình hình Thẩm Đường rồi, tuy còn giữ được một mạng, nhưng bị hồ nữ hành hạ như vậy, cũng chẳng sống được bao lâu nữa," Phong Vi Chi nói với nàng, "Ta sẽ mang theo hai vật này trực tiếp đến Thần Ma Cảnh, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì sẽ lên đường vào giờ Ngọ hôm nay."
"Mấy ngày thì tới nơi?" Sở Lạc hỏi.
"Ba ngày."
"Nghiệp hỏa của Hý cảnh sẽ thiêu c.h.ế.t hồ nữ kia trong năm ngày nữa. Để phòng bất trắc, đạo hữu đến nơi rồi có thể đưa chiếc bóng rối này vào trước, đợi thêm một ngày rồi hãy đặt chiếc hộp kia vào Thần Ma Cảnh."
Phải tận lực rút ngắn thời gian hồ nữ trở lại Thần Ma Cảnh, mới có thể tránh để vật gì bên trong đó ảnh hưởng đến nghiệp hỏa thiêu diệt ả.
Sáng hôm sau vụ án kết thúc, quan phủ thả các thư sinh kia ra, Sở Lạc lấy ra phi chu mượn từ Phong Hành cục, mang họ lên đường hướng về kinh thành.
Trên phi chu, A Liên thay về nữ trang bước ra, ngắm nhìn mây trắng vờn quanh rồi vươn vai một cái, sau đó chạy quanh thuyền mấy vòng.
"Tri kỷ! Tri kỷ?"
Cuối cùng nàng leo lên nóc thuyền,thấy Sở Lạc đang nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn trời.
"Tri kỷ, ngươi làm gì ở đây vậy?"
"Suy nghĩ."
"Suy nghĩ à?" A Liên cũng ngồi xuống cạnh nàng, "Nghĩ về chuyện sấm sét à?"
Sở Lạc không trả lời, xem như mặc nhận.
Nàng không chỉ đang nghĩ đến cơn lôi đình khi ấy vì sao lại ngăn cản sư tôn đến Thần Ma Cảnh, mà còn nghĩ sư tôn hiện giờ có còn ở Nam Hải nữa không, giờ đang làm gì.
Còn nữa, sư tôn đến Quỷ cảnh là vì muốn cứu vớt, hay là hủy diệt?
Ngay lúc ấy, tiếng A Liên lại vang lên.
"Sấm sét ấy, là chuyện rất quan trọng đó."
"Sao cơ?" Sở Lạc quay đầu nhìn nàng.
Chạm phải ánh mắt ấy, A Liên bật cười, đưa tay chỉ lên bầu trời: "Bởi vì lôi đình là thiên ý mà."
"Lôi đình, thiên ý... giống như việc tu hành vốn là nghịch thiên, cho nên mỗi khi đột phá lớn, trời xanh đều giáng lôi kiếp để ngăn trở," Sở Lạc chợt ngồi bật dậy, nghiêm túc nhìn nàng, "Vậy ngươi nói xem, lôi đình trong Quỷ cảnh tượng trưng cho điều gì? Trong Quỷ cảnh, cũng có trời đất sao?"
"Ấy? Tri kỷ ngươi chưa từng vào Quỷ cảnh à? Dưới chân ta chẳng phải là đất, ngẩng đầu nhìn lên chẳng phải là trời sao? Còn về tiếng sấm trong Quỷ cảnh ấy à..." A Liên cười tươi rói, "Ta không biết."
"Vậy ngươi biết cái gì?"
A Liên giơ tay đếm đếm ngón tay, rồi nói với vẻ rạng rỡ: "Gia đình sắp gửi tiền sinh hoạt cho ta rồi."
"Thế đấy, lại được dịp tiêu xài rồi. Thật sự không định kiếm việc gì đó làm à?"
[A Liên hảo cảm độ -1.]
"Ngươi không sợ tiêu đến mức khiến nhà ngươi phá sản à?"
[A Liên hảo cảm độ -1.]
Trước kỳ thi hội, bọn họ đã kịp đến kinh thành. Vừa thả mấy thư sinh kia xuống phi chu, cả đám vội ào ào chạy về phía trường thi, cảnh tượng ấy khiến không ít dân chúng kinh thành ngạc nhiên sững sờ. Tin tức về những chuyện xảy ra ở Lưu thành, e rằng chẳng mấy chốc cũng sẽ lan đến nơi này.
Sở Lạc tạm thời lưu lại kinh thành, chờ hoàng đế triệu kiến để xin hoàn lại chi phí chiến đấu.
Đồng thời, nàng cũng ghé đến điểm bán nguyệt báo do Thượng Vi tông mở tại nội thành kinh đô.
Nhưng nơi ấy vắng tanh không bóng người, cũng chẳng thấy nguyệt báo Thượng Vi đâu cả, dường như đã ngưng phát hành đã lâu.
Bên kia tình hình ra sao nàng vẫn chưa rõ, trong lòng càng thêm lo lắng cho tình trạng của sư tôn nơi Nam Hải.
–
Trong vòng một tháng, Thần Ma Cảnh đã chuyển dời qua hơn mười mấy địa điểm, những nơi nó đi qua đều biến thành vùng đất c.h.ế.t không chút sinh khí.
Bát Tiên môn đã lập một cứ điểm tạm thời gần đó, còn phía Thượng Vi tông, Vu Chưởng môn đã đem toàn bộ thẻ ngọc ném vào một chiếc hộp được bố trí kết giới chặt chẽ.
"Không còn thời gian nữa, rút thăm quyết định đi thôi."
Trong phòng, đã có người đứng dậy bước đến rút thăm, ngay lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ từ ngoài trời lao tới.
Một bóng người đáp xuống, sắc mặt mỏi mệt, chính là Liễu Tự Diêu.
"Không cần rút thăm, ta vào!"