Người Không Tim
Chương 2
6
Dù hôn sự đã định ra, nhưng Định An Hầu lại không thể để một nữ tử nhà nông gả vào phủ Tấn vương.
Hầu phu nhân lại một lần nữa đóng vai một người mẫu thân yêu thương, bắt đầu dạy ta những lễ nghi thông thường dành cho các quý nữ xuất thân từ các gia đình quý tộc.
Ta học rất nhanh, ngay cả người ma ma nghiêm khắc nhất cũng không thể chê trách ta.
Hầu phu nhân ngồi ở một bên nhìn, liên tục gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, quả thực là nữ nhi thân sinh của ta.”
Bà ta tự tay bưng cho ta bát canh hạt sen: “Trước tiên tạm thời nghỉ ngơi đi, thử món canh do chính tay ta hầm.”
Phó Anh ở một bên nhìn, siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, đột nhiên rên rỉ, ôm ngực nhẹ nhàng ngã xuống ghế: “Mẫu thân, đau quá…”
Hầu phu nhân lập tức bỏ mặc ta, lo lắng chạy đến bên cạnh nàng: “A Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Sắc mặt Phó Anh tái nhợt, yếu ớt nói: “Ngực đau, là bệnh cũ lại tái phát…”
Hầu phu nhân hét lớn: “Sao còn không mang thuốc mà tiểu thư thường uống đến! Lục Phỉ, cầm thiệp của ta đi mời thái y tới đây!”
Mọi người trong viện đều bị bà ta sai sử đến quay vòng vòng, nhưng kẻ chủ mưu Phó Anh lại lặng lẽ nở một nụ cười đắc ý với ta.
Ta không nhìn nàng, ta chỉ im lặng mà nhìn Hầu phu nhân.
Thật là kỳ lạ.
Có vẻ như bà ta thật sự rất yêu quý nàng.
Một nữ nhân lạnh lùng và dối trá như bà ta, thế mà cũng sẽ lo lắng cho người khác.
Có lẽ là bên cạnh hơn mười mấy năm, Phó Anh cuối cùng cũng có thể hòa tan tảng băng trong lòng bà ta, lúc này Hầu phu nhân ôm nàng, như ôm lấy bảo bối mỏng manh và quý giá nhất thế gian.
Mười ba năm trước, khi ta bị đẩy khỏi xe ngựa như giày rách bị vứt đi, bà ta chỉ quay đầu đi chỗ khác với đôi mắt đẫm lệ.
Lẽ ra ta phải cảm thấy đau đớn, nhưng giờ đây ta chỉ là một cái xác sống không tim.
Cho nên ta cũng chậm rãi mỉm cười với Phó Anh.
Đã tìm thấy thứ mà Hầu phu nhân quan tâm nhất.
7
Đêm đó, Phó Anh xông vào phòng ta.
“Hôm nay ngươi cũng đã thấy, người quan trọng nhất trong lòng mẫu thân cuối cùng vẫn là ta, ngươi chỉ cần chuẩn bị thật tốt để ngày sau gả vào phủ Tấn Vương là được, đừng bao giờ si tâm vọng tưởng cướp đoạt thứ không thuộc về mình.”
Ta bình tĩnh nói: “Trưởng tỷ lo lắng nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy xúc động khi thấy mẫu thân quan tâm đến trưởng tỷ mà thôi”.
Trên mặt Phó Anh hiện lên một tia bất an: “… Mẫu thân đương nhiên là quan tâm ta.”
“Vậy còn bản thân trưởng tỷ sao?”
Ta mỉm cười nhẹ dò hỏi: “Trưởng tỷ quan tâm cái gì nhất?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Nàng vứt lại câu này rồi rời đi.
Nhưng mà không sao đâu, ta chỉ tùy ý hỏi thôi.
Lúc trước khi ta chết, Phó Anh còn chưa xuất hiện. Dù ta ác độc nhưng ta không có ý định lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng ta đã biết Phó Anh quan tâm cái gì nhất.
Ta được hoàng gia ban hôn, sau khi huấn luyện khẩn cấp cho ta, Hầu phu nhân đã đưa ta vào cung để tạ ơn hoàng hậu, Phó Anh cũng đi cùng.
Sau một hồi quỳ gối, Hầu phu nhân được hoàng hậu giữ lại nói chuyện, ta và Phó Anh được phép đi dạo Ngự Hoa Viên.
Giữa những bông hoa, một nam nhân trẻ tuổi mặc một thân y phục tím sang trọng đang đi đến.
Đôi mắt được che bằng lụa trắng rộng bằng ba ngón tay, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ngoại hình của hắn ta vẫn giống như mười ba năm trước, như thể ông trời vì để ta nhìn thoáng qua là có thể nhận ra kẻ thù mà đã giữ nguyên dung mạo của hắn ta.
Phó Anh vội vàng hành lễ với hắn ta: “Thần nữ Phó Anh của phủ Định An Hầu, gặp qua quốc sư đại nhân..”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi này lại chứa đựng niềm vui, sự căng thẳng, nỗi buồn và sự mong đợi của thiếu nữ.
Nhưng ánh mắt của quốc sư lại nhìn về phía ta: “Ngươi là ai?”
Ta nói: “Nữ nhi của Định An Hầu, Phó Duyệt.”
8
Ta báo cái tên chính là cái tên chết dưới tay hắn ta vào mười ba năm trước.
Ta chờ đợi hắn sợ hãi hay tức giận, nhưng hắn ta không phản ứng.
Hắn ta chỉ gật đầu: “Phó Duyệt, tên hay.”
Sau đó nhìn thấy hắn ta thản nhiên rời đi.
Ta sững sờ một lúc, chắc chắn rằng hắn ta không nhận ra ta.
Mặc dù cơ thể của ta hiện tại là một thiếu nữ mười bảy tuổi, đương nhiên rất khác so với khi ta bốn tuổi, nhưng tên họ và thân phận của ta vẫn không thay đổi.
Ta đoán lúc đó hắn ta đã nói câu đó với Định An Hầu: “Sau này đứa bé này chắc chắn sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ Hầu phủ.”
Đó chính là để Định An Hầu vứt bỏ nữ nhi thể âm, để hắn ta có thể tùy ý sử dụng.
Hắn ta phí hết tâm tư moi tim ta, sau đó lại đem khổ chủ như ta vứt ra sau đầu.
Thậm chí còn không nhớ nổi một cái tên.
Nỗi oán hận đè nén bấy lâu nay lại trào lên, đúng lúc này Phó Anh không biết thức thời đến ra oai.
“Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân này!” Phó Anh đột nhiên đẩy ta một cái.
“Ngươi đã sử dụng yêu thuật gì để quyến rũ quốc sư đại nhân? Một nhân vật thần tiên cao thượng như hắn, không chứa chấp bất cứ hạt bụi nào trong mắt, bao nhiêu lần ta cố tình tình cờ gặp hắn, hắn cũng không hề nhìn ta một cái, tại sao? Tại sao mới lần đầu tiên gặp ngươi mà hắn đã nói chuyện với ngươi?!”
Ta đang tập trung đè nén sự oán hận, không có ý định dây dưa với nàng, ta quay người muốn bỏ đi.
Nhưng Phó Anh tức giận đuổi theo phía sau, chửi bới: “Muốn tranh giành với ta, trước tiên nên nhảy vào sông Ngự xem chính mình có xứng không!”
Ồn ào.
Đúng như mong muốn của nàng, ta nhảy xuống sông Ngự.
Phó Anh hoảng sợ, suýt nữa ngã xuống: “Phó Duyệt, ngươi chơi xấu! Ngươi… Rõ ràng là ngươi tự mình nhảy vào! Đừng hòng vu oan hãm hại ta!”
Ta lặn xuống sông, tập trung áp chế oán hận.
Phó Anh thấy mặt sông không có động tĩnh hồi lâu, rốt cuộc mới sợ hãi, vừa nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vừa khóc lóc kêu “Mẫu thân”.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ta im lặng đọc tâm pháp do Triệu thuật sĩ dạy, miễn cưỡng áp chế oán hận quanh thân ta, vừa định đứng dậy quay trở lại thì một người trên bờ nhảy xuống “bộp” một tiếng.
Người này hiển nhiên không giỏi bơi lội, hắn giương nanh múa vuốt trong nước như một con mèo không biết bơi, nhưng vẫn bướng bỉnh bơi đến bên cạnh ta.
Hắn lo lắng nắm lấy vạt áo ta, chắc là đang cố gắng kéo ta lên.
Ta lắc đầu, ra hiệu chính mình có thể tự bơi lên được.
Thằng nhãi này không biết hiểu thành cái ý gì, dù đang ở trong dòng sông lạnh lẽo nhưng khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn lại đột nhiên đỏ bừng.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dán môi mình vào môi ta.
9
Ta kéo tiểu bạch kiểm cùng nhau bơi trở lại bờ.
Toàn thân hắn ướt sũng, ngọn tóc đang nhỏ giọt nước, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Dù đang trong tình trạng chật vật khó coi nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên, nhìn ta bằng đôi mắt trong veo, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ta hỏi lại: “Ngươi nhìn dáng vẻ của ta giống như có sao không?”
Tiểu bạch kiểm gãi đầu, bối rối nói: “Vừa rồi sao ngươi lại… nhảy xuống sông? Ta từng thấy một vài nương nương trong hậu cung cũng thích nhảy xuống sông trước mặt các phi tần khác. Ta không hiểu, nước trong sông lạnh như vậy.”
“…” Ta nói: “Ta nhảy xuống sông vì cảm thấy người vừa rồi quấn lấy ta quá phiền phức, ta muốn tránh đi.”
“Thì ra còn có thể như thế này!”
Đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, giống như một chú chó con tìm thấy đồ chơi, ta dường như nhìn thấy một cái đuôi bông xù đang phe phẩy phía sau hắn.
“Đôi khi ta cũng cảm thấy thái phó cũng phiền lắm, vậy lần sau ta cũng sẽ nhảy xuống sông trốn ông ấy, he he.”
Vừa nói xong, hắn lại đột nhiên buồn bã: “Nhưng bây giờ trên sông lạnh quá, tốt nhất là đợi đến mùa hè rồi trốn.”
Ta có chút buồn cười: “Ngươi biết nước sông lạnh mà sao còn nhảy xuống cứu ta?”
Hắn nhìn ta, nói một cách nghiêm túc, “Không giống nhau.”
Ta không có hỏi chỗ nào không giống nhau.
“Hoàng hậu nương nương, mẫu thân chính là chỗ đó! Phó Nguyệt tự mình nhảy xuống!”
Ta quay đầu lại thì thấy Hoàng hậu, Hầu phu nhân, Phó Anh đang lao về phía đây.
Tất nhiên là họ cũng nhìn thấy chúng ta.
Ánh mắt hoàng hậu nhìn tiểu bạch kiểm, cau mày nói: “Tam đệ? Sao ngươi lại biến thành như thế này?”
Hầu phu nhân, Phó Anh và cung nhân lập tức hành lễ: “Gặp qua Tấn vương điện hạ.”
Tấn Vương xấu hổ đứng lên hành lễ với hoàng hậu: “Gặp qua tẩu tẩu.”
“Hoàng hậu nương nương.” Phó Anh hung hăng liếc nhìn ta: “Tấn vương điện hạ chắc chắn là vì Phù Duyệt mới rơi xuống nước!”
Hầu phu nhân cũng nghiêm khắc mắng: “Nghiệp chướng, sao còn không quỳ xuống thỉnh tội với điện hạ!”
Ánh mắt lạnh lùng của hoàng hậu cứ nhìn chằm chằm vào ta, vừa định mở miệng nói thì Tấn vương đột nhiên đứng dậy nói: “Không phải! Là… Là ta… Là ta không cẩn thận rơi xuống nước, là vị tỷ tỷ này nhảy xuống cứu ta! Là nàng cứu ta!”
Hoàng hậu ngơ ngác một lát, đột nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Hầu phu nhân đang sợ hãi: “Nhìn xem, đệ đệ của ta đã đính hôn rồi, còn gọi vị hôn thê của mình là tỷ tỷ.”
Lời nói của hoàng hậu đó là đã xác định việc này, tuy mọi người có mặt ở đây đều biết là chuyện gì đang xảy ra cũng cười rộ lên.
Hoàng hậu cười nói: “Tam đệ, ngươi còn không biết, vị cô nương này là nữ nhi của Định An Hầu cũng thê tử của ngươi.”
“A, thê… Thê tử…”
Hắn đỏ mặt ngơ ngác nhìn ta, như thể vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai từ này.
Ta nhìn chú chó con bối rối rơi xuống nước trước mặt, đột nhiên cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy hắn thật đáng yêu, cho nên nháy mắt với hắn.
“Xin chào, ta tên là Phó Duyệt.”
“Duyệt Nhi.” Hầu phu nhân thấp giọng nói: “Không được vô lễ với Tấn vương điện hạ!”
Tấn vương nhanh chóng ngăn bà ta lại, “Không… Không sao đâu.”
Tấn vương và ta bất ngờ gặp nhau như một cặp phu thê mới cưới, lẽ ra phải tận dụng cơ hội để mai mối cho bọn họ nhưng cả hai đều như gà rớt vào nồi canh nên hoàng hậu ra lệnh cho cung nhân đưa chúng ta đi thay y phục.
Ta đang định quay người rời đi với cung nữ thì Tấn Vương đột nhiên nhích lại gần ta.
Hắn thì thầm: “Mọi người đều gọi ta là Tấn vương.”
“Nhưng thực ra ta tên là Lý Hằng.”
Nói xong hắn nháy mắt với ta một cái.