Người mẹ chanh chua của Tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:52:09
Giới thiệu
che.c đột ngột trong ký túc xá, để xoa dịu , nhà trường sắp xếp cho bà một công việc ở nhà ăn.
Sau đó, các bạn cùng phòng của lượt qua đời.
Cảnh sát điều tra nguyên nhân cái che.c của , nhưng nhạt:
"Con gái che.c đột ngột do bệnh, thể hung thủ chứ?"
1
Trong trường lan truyền tin đồn, phòng 332 ký túc xá nữ sạch sẽ.
Trong vòng một tháng, ba nữ sinh liên tiếp tử vong.
Giường 1 Lý Mạt Tuyết, che.c đột ngột do bệnh.
Giường 2 Hứa Sở Nghiên, si.ết cổ che.c trong rừng cây nhỏ.
Giường 3 Hạ Mỹ Linh phân x.á.c, tứ chi rõ tung tích.
Chỉ còn giường 4 Trần Nhã Hân còn sống.
Cô dẫn theo nhà của Hứa Sở Nghiên và Hạ Mỹ Linh, xông nhà ăn của trường, chỉ ô cửa sổ bán cơm đông xếp hàng nhất:
"Chính là bà ! Dì bán cơm đó, là của Lý Mạt Tuyết! Bà là hung thủ!"
Sau đó, cô gào lên khản giọng:
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Các bạn học! Đừng ăn nữa! Các bạn đang ăn thic !"
Giữa vô tiếng la hét và tiếng nôn ọe, vẫn ngẩng đầu lên, múc một muỗng thic kho tàu, run rẩy như sàng gạo rơi mất nửa muỗng, mạnh tay úp khay cơm.
Bà mới buông cái muôi dài xuống, lau bàn tay đầy chai sạn, chỉ Trần Nhã Hân mắng:
"Có bằng chứng thì cút báo cảnh sát! Không bằng chứng mà còn ở đây nhăng cuội, tin lão nương sẽ bẻ xương cô?"
Cha của Hứa Sở Nghiên và Hạ Mỹ Linh xông lên, lôi khỏi ô cửa sổ bán cơm.
Mẹ vớ lấy con d.a.o thái rau, khiến họ sợ hãi dám tiến lên.
" là nhát gan."
Mẹ mắng một câu, sang hét lớn với các sinh viên trong nhà ăn:
"Tất cả xuống cho lão nương! Ăn hết thì ! Còn là sinh viên đại học nữa, ‘Chiến dịch đĩa sạch’ hiểu ?"
2
Cảnh sát nhanh chóng đến nhà ăn, tìm thấy một tang vật trong phòng đồ của nhà bếp.
Một sợi dây thừng thắt nút thòng lọng, một con d.a.o bằng sừng trâu dính đầy má.o.
Cảnh sát đưa những tang vật mặt , hừ lạnh một tiếng, biện minh:
"Dây thừng là lão nương dùng để tập hít xà đơn, si.ết cổ Hứa Sở Nghiên.”
"D.a.o sừng trâu là dùng để ch/ặt sườn, liên quan gì đến Hạ Mỹ Linh?”
" là kẻ gie.c , là ."
Không ai tin lời giải thích đầy sơ hở của bà .
Ba vụ án mạng liên tiếp xảy , đều tìm thấy hung khí, bây giờ cùng lúc xuất hiện trong tủ đồ của .
Cảnh sát xác định tình nghi phạm tội lớn, còng tay bà về đồn.
ai ngờ tới, sợi dây thừng đó, thực sự chỉ da tay của .
Kết quả giám định DNA cho thấy, vết má.o d.a.o sừng trâu đúng là má.o lợn.
Chuỗi chứng cứ khớp.
Ngày hôm , xuất hiện ở ô cửa sổ bán cơm, cau hét lớn với các sinh viên:
"Tránh lão nương gì? Đến đây lấy cơm! Đã lão nương là , chẳng ai tin?"
3
tên là Lý Mạt Tuyết, ở giường 332.
Một tháng , lặng lẽ che.c trong ký túc xá.
Khi các bạn cùng phòng phát hiện , tứ chi của cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-me-chanh-chua-cua-toi/chuong-1.html.]
Tất cả đều cho rằng che.c đột ngột do bệnh, bao gồm cả , khi hóa thành hồn phách, cũng nghĩ như .
chỉ nhớ buổi sáng hôm đó, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, cho đến khi mất ý thức.
Lần nữa tỉnh , hóa thành hồn phách trôi nổi bầu trời đêm, thấy đang cãi với lãnh đạo nhà trường.
"Con gái che.c trong trường của các , các bồi thường cho một ngàn vạn!"
Mẹ lăn lộn ăn vạ tòa nhà ký túc xá, khiến vô sinh viên tò mò ngó , bàn tán xôn xao:
"Bà thím là ai ?"
"Đây là của Lý Mạt Tuyết, chính là nữ sinh che.c sáng nay đó."
"Lý Mạt Tuyết? Sao quen tai thế nhỉ?"
" nhớ , đó diễn đàn trường một loạt ảnh nóng, nữ chính tên là Lý Mạt Tuyết."
"Cậu là cô gái bạn cùng phòng tố cáo là tiểu tam đó hả? Chẳng trách cô như , đúng là nào con nấy mà."
4
Những lời đàm tiếu truyền tai , bà càng ầm ĩ hơn.
Cuối cùng, hiệu trưởng Vương Quốc Trầm đến hiện trường.
Vương Quốc Trầm mặt mày sa sầm, bắt đầu thương lượng với .
Ông đồng ý một trả cho một trăm bảy mươi vạn tiền bồi thường, cộng thêm một công việc tạp vụ ở nhà ăn, coi như lo cho bà đến già.
Điều kiện là, ầm ĩ, báo án, khám nghiệm t.ử t.hi, phối hợp với nhà trường để lấp l.i.ế.m cái che.c của .
Mẹ nhanh chóng ký thỏa thuận, híp mắt đếm tiền trong tài khoản ngân hàng.
Sau đó, bà đến ký túc xá của , ngân nga tiểu khúc, thu dọn đồ đạc của .
Sinh viên các phòng lân cận đều chen chúc ở hành lang để xem.
Mẹ chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt của khác, vẻ mặt tham lam bóc giấy dán tường bỏ túi, miệng lẩm bẩm ước tính giá giấy vụn.
Nữ sinh phòng bên cạnh phẫn nộ : "Con gái mới che.c, bà chỉ quan tâm đến đồ đạc của con gái thể bán bao nhiêu tiền, loại cũng xứng ?"
Một nữ sinh khác tò mò hỏi: "Nghe , bộ học phí của Lý Mạt Tuyết là dựa vay vốn hỗ trợ, sinh hoạt phí dựa thêm bên ngoài, thật ?"
Một đàn chị quen trả lời: "Thật đấy! Mẹ cô những cho tiền, mà còn thường xuyên đòi tiền cô !"
Ngay cả quản lý ký túc xá cũng nhịn , lớn tiếng quát: "Nếu Lý Mạt Tuyết thấy cảnh , em sẽ đau lòng đến mức nào chứ!"
5
Sau khi rời khỏi trường, khuôn viên trường trở nên yên tĩnh.
Cho đến ngày an táng, một vài bạn học thiết đến quê , cùng tiễn đưa đoạn đường cuối cùng.
Chiếc quan tài rẻ tiền mặt đất, xung quanh rải đầy tiền giấy trắng như tuyết, những tiếng nghẹn ngào lan tỏa khắp nghĩa trang.
Điều duy nhất hài hòa, là tiếng mắng chửi của .
Bà dẫm một chân lên quan tài, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, mặt làng và các bạn học mắng:
"Phỉ! Sinh là con gái lỗ vốn, lớn lên đoản mệnh!”
"Chưa kịp báo hiếu cho lão nương che.c, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của , hung hăng đá quan tài một cái, hét lớn với thợ đào huyệt đang cầm xẻng:
"Nhanh chóng chôn cái thứ xúi quẩy ! Ai đào hăng hái nhất, lão nương thưởng thêm một ngàn đồng!"
Về đến nhà, như chuyện gì xảy , chợ mua thức ăn.
Có nhận , khuyên bà nén bi thương, nhưng bà đắc ý :
"Con gái thôi mà, che.c thì che.c thôi! Sống mà lấy chồng, cùng lắm mấy chục vạn tiền sính lễ, che.c bồi thường hẳn một trăm bảy mươi vạn, còn công việc biên chế, lời quá còn gì.”
"Này, thic bò của tươi chứ? Không tươi thì lấy , bây giờ tiền , một bữa ngon để ăn mừng mới !"
Dù là dân làng bạn học, lưng đều mắng vô lương tâm.
chỉ , những gì họ thấy, đều là những gì họ thấy.
Ngày thứ bảy khi chôn cất, Hứa Sở Nghiên che.c.
Cô si.ết cổ đến che.c, t.hi t.hể vứt bỏ trong rừng cây nhỏ.
Bạn học chứng kiến hiện trường , miệng của Hứa Sở Nghiên há to, nhưng lưỡi cánh mà bay.