Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi

Chương 3



11
Mặc dù không đánh Trần Viêm nữa, có điều tôi vẫn tiến sát đến bên tai hắn, cảnh cáo:

“Đừng để tao nhìn thấy mày bắt nạt Trần Thủy Thanh nữa, kể cả ở nhà.”

“Từ nay về sau, hoặc là mày tự về nhà, hoặc là mày chở chị mày về, không có lựa chọn khác.”

Trần Viêm run rẩy.

Nhớ lại năm đó cậu có thi đại học, chắc chắn hắn vẫn sẽ học cấp ba.

Vì vậy, tôi tiếp tục nói:

“Nếu mày không làm theo lời tao, tự chịu hậu quả.”

“Năm nay mày mới học lớp chín, đợi mày lên cấp ba, bất kể mày học ở đâu, tao đều sẽ xin dạy lớp đó.”

“Mỗi ngày tao sẽ dùng chiếc thước này đánh mày, cho đến khi mày chết mới thôi.”

Tôi cười dữ tợn như một con quỷ.

“Còn nữa, hôm nay mày phải xin lỗi chị mày. Nếu không, đừng mơ về nhà.”

Trần Viêm tè ra quần, bò đến chân Trần Thủy Thanh.

“Trần… Không, chị! Em sai rồi, em thật sự sai rồi!”

12
Buổi tối, tôi lấy ra sức mạnh lúc thi đại học, thắp đèn soạn giáo án đến khuya.
Tôi nghiêm túc lật từng trang sách giáo khoa, giải thêm đề thi thử và ghi chép trọng điểm, tổng hợp tài liệu học tập.

Vì không có máy in, tôi chỉ có thể viết tay.

Cả đêm tôi miệt mài viết.

Lòng tôi tràn đầy hy vọng, mong rằng mình có thể làm được gì đó, hy vọng những đề thi thử này sẽ giúp được mẹ.

Nhưng ngày hôm sau, Trần Thủy Thanh không đến lớp.

13
Dựa vào địa chỉ trên hồ sơ học sinh, tôi tìm đến nhà Trần Thủy Thanh.

Từ xa vọng lại tiếng khóc lóc, chửi mắng.

“Con nhỏ chết tiệt kia, mày lại bắt nạt em trai mày!”

“Tay em trai mày có phải do mày đánh không? Xe đạp đâu? Mày nói chuyện đi!”

Giọng người phụ nữ càng lúc càng kích động, the thé chói tai.

Bà ta chính là bà ngoại của tôi, Hàn Thư Anh.

Hàn Thư Anh bất kể lúc nào, ở đâu, bà ta vẫn sẽ thiên vị đứa con trai út vô điều kiện.

Trần Thủy Thanh mặc áo lót quần đùi, đứng giữa sân chịu phạt.

Mùa thu rét lạnh.

Cô bé rét đến mức môi tím tái, ôm chặt hai tay, run lẩy bẩy.

Nhưng dù vậy, cô bé vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, ngẩng cao đầu một cách kiên cường.

“Con không hề bắt nạt em trai.”

“Mẹ, tại sao mẹ luôn ghét con như vậy?”

Người phụ nữ cười lạnh lùng, khạc nhổ xuống đất một bãi nước bọt, vô cùng thô lỗ.

“Mày là con gái, dù có xinh đẹp hay xuất sắc đến đâu cũng không thể vào gia phả, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trần.

“Nhìn xem bố mày kìa, đọc nhiều sách có ích gì? Ở xưởng chẳng biết tranh thủ gì hết, nhà cửa còn không mua nổi! Ở nhà chỉ biết đọc báo, chẳng nói chuyện nổi với tao…”

“Tao không muốn cho mày đi học nữa lâu rồi!”

Hàn Thư Anh giơ ngón tay chọc vào trán bà liên tục.

“Nói cho mày biết sự thật, tao không muốn cho mày đi học nữa.”

“Tao đã liên hệ với nhà máy để sắp xếp cho mày đi làm công nhân, nếu không phải bố mày ngăn cản, mày thậm chí còn không được học cấp ba.”

“Trần Thủy Thanh, hôm nay tao sẽ đi làm thủ tục cho mày thôi học!”

14
Trần Thủy Thanh lảo đảo, cố gắng phản bác lời nói của bà ta:

“Mẹ không thể nói về bố như vậy!”

“Mẹ ơi, tại sao con không thể tiếp tục học? Con muốn học tiếp, con muốn thi đại học!”

Hàn Thư Anh như nghe được điều gì rất buồn cười, bật cười ha hả.

“Mày? Thi đại học?”

Nụ cười của bà ta tắt lịm, giọng nói trở nên trầm trọng.

“Gả chồng sinh con mới là số phận của phụ nữ. Thi đại học là chuyện của đàn ông.”

“Đừng có nghĩ mấy thứ kỳ quặc nữa, mày phải chấp nhận số phận của mình đi, hiểu không?”

Lúc đó, Trần Thủy Thanh siết chặt nắm tay lại.

Giọng nói của cô bé run rẩy, thế mà vẫn kiên định không chịu khuất phục trước số phận:

“Cả đời phụ nữ không chỉ có gả chồng sinh con mới đáng giá, họ có thể làm bất cứ điều gì.”

“Mẹ ơi, con không chấp nhận số phận này.”

15
Bà ta hừ một tiếng, nụ cười đầy vẻ âm hiểm hiện rõ trên khuôn mặt:

“Bố mày đi vắng, lần này không ai cứu được mày đâu!

“Học hành phí phạm tiền bạc, chỉ cần một mình em mày làm sinh viên là đủ rồi!”

“Từ nay trở đi, mày phải ngoan ngoãn ở nhà đợi tao, không được đi học nữa.”

Nói xong, Hàn Thư Anh quay đầu bước ra ngoài.

Trần Thủy Thanh tức đến mức mắt đỏ hoe.

“Mẹ, mẹ xem bảng điểm của con đi, con cũng có thể trở thành sinh viên.”

Giọng nức nở của cô bé vang vọng bên tai.

“Mẹ, con van xin mẹ, đừng bỏ rơi con…”

Trần Thủy Thanh quỵ xuống đất, tê liệt cả người, túm lấy tay Hàn Thư Anh van xin.

Bà ta hất văng cô bé ra rồi tiếp tục sải bước về phía trước.

“Mẹ…”

Tiếng gọi ấy không biết đã chạm đến dây thần kinh nào của Hàn Thư Anh.

Bà ta gào lên: “Đừng gọi ta là mẹ! Mày là đồ ăn bám vô dụng!”

“Cút xa ra cho tao!”

Hết kiên nhẫn, Hàn Thư Anh túm lấy chiếc ghế nhỏ trong sân, ném thẳng vào đầu Trần Thủy Thanh.

16
Trần Thủy Thanh nhất định phải trở thành phi công, không thể để vết thương này cản trở ước mơ của mẹ tôi được!

Nghĩ đến đây, tôi vọt chạy lên.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra chuyện ngày hôm qua Trần Thủy Thanh đã âm thầm nhờ vả tôi một việc trong phòng y tế.

Cô bé van xin: “Cô giáo Tiểu Khương, nếu được, em có thể nhờ cô cất giấu những mô hình máy bay dưới gầm giường em được không ạ?

“Những mô hình đó đều do em tự tay làm bằng gỗ dựa theo báo chí. Nếu mẹ em phát hiện ra, bà ấy nhất định sẽ đốt chúng.”

Trần Thủy Thanh mở rộng bàn tay, trên đó đầy những vết chai do làm mộc.

Cô bé đã nỗ lực hết sức để bảo vệ ước mơ của mình.

Vì vậy, dù phải chạy đua với số mệnh, tôi vẫn muốn giúp mẹ theo đuổi ước mơ và cuộc sống mà bà hằng mong muốn.

“Cô… Cô là ai?”

“Cô từ đâu xuất hiện vậy!”

Hàn Thư Anh trừng mắt nhìn tôi, như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Tôi siết chặt chiếc ghế nhỏ trong tay, những đường gờ trên ghế hằn sâu vào da, vừa đau vừa rát.

Thế nhưng tôi ép bà ta liên tục lùi về sau.

Hàn Thư Anh bị tôi dồn vào góc tường.

“Tôi là chủ nhiệm lớp của Trần Thủy Thanh, cô giáo Tiểu Khương.”

Biểu cảm trên mặt Hàn Thư Anh trông không hề tốt lành gì: “Tôi không quen biết cô.”

Tôi mỉm cười:

“Không sao, loại người điên như bà sao có thể biết được người bình thường chứ?”

“Có lẽ chính cuộc đời bà quá thất bại, nên mới trút hết oán giận lên con gái, giờ đây lại lo lắng con gái sẽ thành công, mà vì hận bà nên không phụng dưỡng tuổi già cho bà, nên mới muốn ép con bé bỏ học.”

“Đúng rồi, bà vừa nói chồng bà thích đọc báo chứ không muốn nói chuyện với bà, có khả năng là ông ấy thấy bà phiền đấy.”

Nghe tôi nhắc đến chồng, Hàn Thư Anh lập tức nổi điên.

“Mẹ mày, mày dựa vào đâu mà nói vậy? Mày biết gì về tao? Tình cảm vợ chồng tao tốt lắm!”

Tôi bình tĩnh xoay người.

Kéo Trần Thủy Thanh lại gần, tôi nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn trên người cô bé.

“Tôi thực sự rất buồn bực khi nghĩ về việc làm bố mẹ không cần phải trải qua bất kỳ kỳ thi nào. Có một người mẹ như bà là bi kịch của Trần Thủy Thanh.”

“Và tôi muốn khẳng định điều này: từ nay tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ Trần Thủy Thanh.”

“Bất kỳ ai, kể cả bà có là mẹ ruột của con bé, cũng đừng hòng cản trở con đường học vấn của con bé.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...