Người vợ trên danh nghĩa - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-17 21:44:04
Cơn đau bụng dữ dội và vệt m.á.u đỏ tươi khiến hoảng loạn tột độ. cố gắng gào tên Minh Khang, nhưng giọng nghẹn trong cổ họng. Ý nghĩ về đứa con trong bụng, đứa con mà phát hiện sự tồn tại của nó, đang rời bỏ , khiến đau đớn hơn bất cứ điều gì.
Minh Khang thấy tiếng động, . Nhìn thấy đang ôm bụng quằn quại sàn nhà, m.á.u loang lổ, sắc mặt lập tức biến đổi. Vẻ lạnh lùng và nghi ngờ biến mất, đó là sự hoảng loạn và lo lắng tột độ.
“Mai Anh! Cô ?!” Anh lao đến, đỡ lấy . Nhìn thấy máu, tái mét. “Chuyện gì thế ?”
“Con… con của chúng …” thều thào, nước mắt giàn giụa. “Em… em thai…”
Minh Khang sững sờ. Ánh mắt mở to, bàng hoàng, đau đớn. Anh thêm lời nào, bế bổng lên và lao xe, phóng thẳng đến bệnh viện.
Trên đường , đau đớn đến mức gần như ngất lịm. Minh Khang lái xe như bay, khuôn mặt căng thẳng đến tột độ. Anh liên tục gọi điện thoại, giọng khẩn trương và đầy lo lắng.
Tại bệnh viện, đưa thẳng phòng cấp cứu. Minh Khang ngoài, , vẻ mặt đầy sự hối hận và lo lắng. mơ hồ thấy tiếng chuyện với bác sĩ.
“Làm ơn cứu lấy cô và đứa bé. Bất kể giá nào, cũng sẽ chi trả. Làm ơn!”
Sau vài giờ đồng hồ căng thẳng, bác sĩ bước . Minh Khang lao đến.
“Bác sĩ, cô ? Đứa bé… đứa bé ?” Giọng run rẩy.
“Chúng cố gắng hết sức.” Bác sĩ , giọng điệu đầy sự tiếc nuối. “May mắn là cô đưa đến kịp thời. … đứa bé giữ . Cô dọa sảy nặng do stress và kiệt sức. Hiện tại, cô qua cơn nguy kịch, nhưng cần nghỉ ngơi tuyệt đối.”
Minh Khang c.h.ế.t lặng. Khuôn mặt trắng bệch. Anh lùi một bước, như thể đánh một đòn chí mạng.
tỉnh dậy trong phòng bệnh, cảm giác đau đớn vẫn còn quẩn quanh. Minh Khang bên cạnh giường, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.
“Mai Anh, cô tỉnh ?” Giọng khẽ khàng, đầy sự dịu dàng mà từng thấy đây.
Nước mắt trào . “Con của chúng … mất ?”
Minh Khang nắm lấy tay , siết chặt. “Anh xin . Anh xin vì … xin vì tất cả.”
“Anh xin vì điều gì?” nức nở. “Anh xin vì nghi ngờ em? Hay xin vì khiến con của chúng ?”
Anh im lặng, cúi gằm mặt. “Anh xin vì tất cả. Vì quan tâm đến em đủ, vì để em chịu đựng một , vì tin em.”
, cảm thấy một nỗi đau và sự thất vọng sâu sắc. “Anh tin những gì báo chí về em, đúng ? Anh tin em là kẻ đào mỏ, là cố tình mang thai để trói buộc , đúng ?”
Minh Khang ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự hối hận. “Không . Anh… chỉ là quá bất ngờ và phản ứng thế nào. Anh sai , Mai Anh. Anh quá vô tâm.”
“Anh , Minh Khang?” , giọng yếu ớt. “Em từng nghĩ, dù là hợp đồng, nhưng ít nhất chúng cũng thể tôn trọng . nghi ngờ em, ngay cả khi em gặp nạn. Em mất con, và em thể tha thứ cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-vo-tren-danh-nghia/chuong-8.html.]
Minh Khang , ánh mắt đầy sự đau đớn. “Em thể mắng , thể đánh , nhưng đừng những lời đó. Anh sai. Anh sẽ thứ để chuộc .”
“Không gì để chuộc nữa.” mặt , nước mắt chảy. “Hợp đồng của chúng … lẽ nên chấm dứt ở đây.”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y hơn. “Không! Đừng , Mai Anh. Anh thể để em . Anh thể mất em.”
“Anh thể mất em ?” bật nhạt. “Anh chỉ mất vợ danh nghĩa thôi, đúng ? Anh mất cái vỏ bọc hảo mà xây dựng, đúng ?”
Minh Khang lắc đầu. “Không . Anh… yêu em từ bao giờ. Anh khi nào em trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của . Anh xin , Mai Anh. Xin em, cho một cơ hội nữa.”
Lời thú nhận của khiến sững sờ. Anh … yêu ? Một đàn ông lạnh lùng như thể lời đó? Liệu chỉ đang dối để giữ , để bảo vệ hình ảnh của ?
lúc đó, cửa phòng bệnh mở . Phương Trinh bước , theo là vài phóng viên ảnh. Cô mặc một bộ đồ trắng tinh khôi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo.
“Minh Khang! Anh ? Em tin gặp chuyện, em lo quá!” Cô lao đến, nhưng khi thấy giường bệnh, sắc mặt cô lập tức đổi.
“Cô Mai Anh, cô chứ?” Cô hỏi, giọng điệu đầy vẻ châm chọc. “Nghe cô sảy thai? Thật đáng tiếc. Chắc cô cũng , đó là hậu quả của việc cố gắng trói buộc một đàn ông yêu , đúng ?”
Lời của Phương Trinh như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim . Minh Khang phắt dậy, khuôn mặt tối sầm .
“Phương Trinh! Em đủ đấy!” Anh gầm lên. “Em nghĩ em thể gì thì ? Em nghĩ chính em là tung tin đồn thất thiệt để hại Mai Anh ?”
Phương Trinh giật . “Anh gì ? Em… em gì cả!”
“Đừng giả vờ nữa!” Minh Khang , giọng đầy sự khinh bỉ. “ điều tra rõ ràng . Tất cả những thông tin đó đều xuất phát từ địa chỉ IP của em. Em thuê theo dõi Mai Anh, cắt ghép hình ảnh và bôi nhọ cô . Em nghĩ em thể qua mắt ?”
Phương Trinh tái mét mặt. Cô lùi , Minh Khang với ánh mắt đầy sự sợ hãi. “Không… em!”
“Còn dám chối cãi ?” Minh Khang , giọng vang lên khắp căn phòng. “Em quá giới hạn , Phương Trinh. Em hại đến phụ nữ của , và em sẽ trả giá!”
Phương Trinh , ánh mắt cô đầy sự căm thù. Cô lộ tẩy. Đột nhiên, cô lao về phía , đôi mắt đỏ ngầu, tay cô giơ lên như vồ lấy .
“Chính cô! Chính cô cướp mất Minh Khang của ! sẽ g.i.ế.c cô!”
Minh Khang nhanh chóng lao đến, chắn mặt , ôm chặt lấy . Phương Trinh kịp hãm , cô va Minh Khang, vệ sĩ của kéo .
“Đưa cô ! Và đảm bảo cô sẽ bao giờ xuất hiện mặt Mai Anh nữa!” Minh Khang lệnh, giọng đầy sự lạnh lùng và kiên quyết.
Phương Trinh kéo , cô vẫn gào thét những lời nguyền rủa. trong vòng tay Minh Khang, vẫn còn run rẩy. Anh bảo vệ . Anh về phía , tin tưởng . cái giá trả… là đứa con của chúng .
mắt , và thấy sự đau khổ tột cùng. Anh diễn kịch. Anh thật sự mất mát. Liệu nên cho một cơ hội nữa ? Hay nên buông tay, để cả hai chúng giải thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy bi kịch ?