NGUYÊN AN - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:34:01
Ba.
Người tuy là đế vương nhưng so với tưởng tượng của giản dị hơn nhiều.
Một cưỡi ngựa đến một cưỡi ngựa rời .
Ta lơ lửng bên cạnh , xung quanh là bãi tha ma kéo dài hàng dặm, tiếng quạ đen kêu thê lương, âm khí dày đặc. Nếu chính cũng là một phần của âm khí, lẽ cảm thấy sợ hãi .
Ta thêm mấy , lòng dấy lên chút tò mò.
Người vẫn , nam nhi của Hoàng gia ở nhân gian đều là những kẻ ăn sung mặc sướng, đều là những bình hoa rỗng tuếch. Ngoài đầu óc nhanh nhạy hơn một chút thì đa phần đều thể chất gì đáng . vị hoàng đế là một ngoại lệ.
Hắn cưỡi ngựa thành thạo, khớp ngón tay một lớp chai mỏng, dường như là do thường xuyên cầm cung b.ắ.n tên mà . Điều bất giác nghĩ đến đôi tay đầy vết chai của .
Kinh đô Tĩnh An của Đại Lương cách bãi tha ma xa. Hắn thúc ngựa phi nhanh, hiếm khi dừng chân, đến chiều ngày thứ ba đến hoàng thành Tĩnh An.
Nghe đồn Tĩnh An là nơi thương nghiệp phồn hoa, dân chúng giàu an cư lạc nghiệp. Giờ đây chứng kiến tận mắt, quả thật sai.
Trời trong mây trắng, dòng nước soi bóng liễu xanh biếc, dòng tấp nập qua , tiếng rao hàng vang lênkhông ngớt, công tử áo trắng phe phẩy quạt, thiếu nữ tay cầm khăn che mặt uyển chuyển lướt qua.
Ta từng thấy cảnh tượng nào như , hiếu kỳ ngó đông ngó tây, chợt sực tỉnh thì bóng dáng chẳng thấy .
Làm quỷ tuy ưu thế là nhưng rốt cuộc cũng thể ở ánh nắng lâu. Ta men theo mép tường tìm hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một tiệm điểm tâm.
Hắn buộc ngựa tiệm, dáng vẻ giống như bá tánh bình thường, bước chân quen thuộc cửa hàng náo nhiệt.
Chủ tiệm vẻ như quá quen thuộc với sự xuất hiện của , lập tức mỉm chào hỏi:
“Ồ, ngài đến . Gần đây tiệm thêm ít loại bánh mới, ngài nếm thử ?”
Hắn khẽ , nhạt:
“Không cần.”
Chủ tiệm thêm, chỉ lấy từ tủ một chiếc bánh ngọt hoa đào, theo thói quen mà lẩm bẩm:
“Loại bánh bán bao nhiêu năm, khác đều chê ngọt ngấy, dần dà ăn nữa, chỉ ngài là yêu thích thôi.”
Hắn nhận lấy bánh, cúi đầu mảng đỏ sẫm trang trí bánh, ánh mắt chuyên chú lặng lẽ đọng sự dịu dàng, như thể đang nhớ đến điều gì, ngay cả giọng cũng trở nên mềm mại đến ngờ:
“Không , là phu nhân của thích.”
Chủ tiệm khựng , đây là đầu tiên vị khách quen nhắc đến chuyện gia đình, liền tiện miệng :
“Loại bánh ít mua, từng thấy vị phu nhân nào đến đây.”
Lời dứt, chủ tiệm liền nhận thất lễ. Khách nhân là phú quý cao sang, phu nhân trong nhà tự mua bánh? Ông thật là lắm lời .
vị khách trách tội, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng cẩn thận buộc dây bánh, giọng bình thản gần như mang theo chút cảm xúc nào, chỉ thoáng ngừng gần cuối câu:
“Đương nhiên ngươi từng thấy. Nàng ... qua đời nhiều năm.”
Chủ tiệm lúng túng vô cùng, đáp lời thế nào đành ngượng ngập im lặng vị khách rời .
Phu nhân của Hoàng đế, chẳng chính là Hiếu Hiến Hoàng hậu mất mấy năm ?
Ta tặc lưỡi, từ trong bóng tối bước , lẳng lặng theo .
Vốn dĩ chẳng quan tâm đến chuyện nhân gian, nhưng từ khi quả phụ chỉ định là công chúa hòa , hỏi qua nhiều quỷ hồn khác.
Theo lời chúng, vị Hiếu Hiến hoàng hậu chính là Nguyên An công chúa đến hoà , mười chín tuổi gả Đại Lương, cùng hoàng đế Đại Lương tương kính như tân, ân ái mười năm.
Nguyên An công chúa với , tuổi tác khớp.
Rốt cuộc mất khi tuổi cũng chỉ độ mười mấy mà thôi.
Ta thu suy nghĩ, tiến Hoàng cung. Chỉnh y phục, đội mũ, đeo ngọc bội. Đến khi từ trong cung , chút dịu dàng thoáng thấy ở tiệm bánh ban nãy biến mất, chỉ còn dáng vẻ của vị hoàng đế Đại Lương lạnh lùng, uy nghiêm, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.
Trên đường tới hoàng cung, những kẻ bắt gặp thiên nhan đều cúi đầu quỳ lạy, nào dám ngẩng đầu.
Hoàng quyền uy nghi.
điều thì liên quan gì đến một con quỷ như ?
Đợi xa, xổm xuống bên cạnh hai cung nữ đang thì thầm, lén đôi ba câu chuyện phiếm.
“Bệ hạ đến đó ?” Cung nữ cài trâm bạc khẽ quanh, hạ thấp giọng.
“Có lẽ , mỗi năm một , tính cũng đến ngày .” Cung nữ cài trâm ngọc đáp, giọng thương cảm tiếc nuối, cuối cùng thở dài:
“Mỗi dịp sinh thần Hiếu Hiến tiên hoàng hậu, bệ hạ đều đến Phật đường cầu phúc. tiên Hoàng hậu mất sáu năm, chỉ để một Bệ hạ cô đơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-an/2.html.]
Nói xong, nàng cảm thán, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ:
“Thế gian đa phần nam tử bạc tình, ngờ bệ hạ nhà thâm tình đến . Nếu như thể…”
Cung nữ cài trâm bạc giả vờ đánh nhẹ nàng một cái:
“Nghĩ cái gì ? Bệ hạ ngoài tiên hoàng hậu phi tần nào khác, lời mà để thấy, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
“Biết , , tỷ tỷ …” Hai khúc khích rời .
Nếu là đến Phật đường… vị Hoàng đế đúng là chút khái niệm nào về phương hướng. Sao thế nào tới bãi tha ma?
Ta giữa con đường trong cung, ngẩng đầu bầu trời hoàng thành. Dù ánh mặt trời chói chang, cũng cảm thấy khó chịu. Người thường thấy, nhưng thể thấy rõ một tầng âm khí nhàn nhạt bao phủ khắp hoàng cung.
Giống như oán khí.
Đây là điềm lành.
Ta thong thả men theo bóng dáng của , bước đến cung điện. Còn gặp , thấy giọng lạnh lẽo truyền qua song cửa sổ:
“Người của quốc chủ Nhữ Lặc tìm ?”
Một giọng xa lạ đáp :
“Đã tìm nơi ẩn náu, thuộc hạ phái đến.”
Ta xuyên qua tường, thấy long ỷ, nhàn nhã lật một tấu chương, tay nâng bút chu sa dừng:
“Những kẻ của Nhữ Lặc ở trong ngục còn tác dụng gì nữa, xử lý .”
Giọng điệu hờ hững như thể chỉ đang bàn luận chuyện thời tiết trong bữa ăn.
Tên ám vệ cúi hành lễ, hỏi thêm gì:
“Tuân chỉ.”
Hắn đột nhiên thấy hộp bánh bàn, ngón tay khựng :
“Giữ mẫu của Ô Ni Cát Nhã, lẽ còn chút giá trị.”
Ô Ni Cát Nhã?
Ta trong góc, đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự phiền toái của việc mất ký ức. Sau khi ám vệ rời , trầm ngâm một lát cho gọi một cung nữ bước :
“Phượng Nghi cung chuẩn theo yêu cầu cũ.”
Phượng Nghi cung, chính là cung điện của tiên hoàng hậu.
Ta hoàng đế Đại Lương từng đích chọn địa điểm xây dựng lăng tẩm riêng cho vị Hiếu Hiến hoàng hậu , nhưng vì thời gian xây dựng quá lâu, linh cữu của tiên hoàng hậu vẫn tạm thời an trí trong Phượng Nghi cung, ngày ngày chuyên trách chăm sóc.
Người đời đều Hoàng đế yêu thương Hoàng hậu đến tận cùng, ngay cả để nàng nhập thổ cũng nỡ. khi chuyện đó, luôn cảm thấy gì đó kỳ quái. Nếu ngay cả để t.h.i t.h.ể yên nghỉ cũng đành lòng, thì đây còn tính là yêu ?
Nhìn bóng lưng cung nữ rời , bất chợt nảy ý đến xem thử.
Biết … hồn phách của vị Hoàng hậu vẫn rời xa.
Trước khi rời , liếc đang ngẩng đầu bên ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời ngoài rực rỡ, nhưng trong tầm mắt của là một màu đen nhạt như từ bầu trời chiếu xuống khuôn mặt , đọng giữa chân mày, hóa thành nỗi u ám khó tan.
Trên ngọc bội đeo bên hông khắc mờ một con , dường như trải qua nhiều nhiều năm tháng, ánh ngọc cũng mờ nhạt. Chỉ thể thấy rõ bên ngọc bội, những chuỗi ngọc nhỏ khắc một chữ:
Hạo.
Lúc , mới mơ hồ nhớ , hình như hoàng đế Đại Lương tên là Tô Tử Hạo.
Khi cái tên hiện lên trong đầu, một vài hình ảnh vụn vặt dường như lóe lên trong ký ức trống rỗng của . trong khoảnh khắc như chớp nhoáng , thể nắm bắt thứ gì.
Hạo khí bao trùm trời đất, ánh sáng chiếu khắp núi non.
Tô Tử Hạo, nghĩ, quả là một cái tên .
hiểu vì , thích nó.
Bốn.
Thị nữ bước vội vàng, men theo những bức tường ít lui tới, một lúc lâu mới đến cửa của Phượng Nghi Cung, đẩy cửa bước .
Phượng Nghi Cung vì bên trong đặt t.h.i t.h.ể mà âm khí dày đặc, xen lẫn chút oán khí, thực sự giống nơi lành gì.
Ta cửa do dự một lát, tự định tâm lý một lúc lâu mới theo .
Phượng Nghi Cung quả hổ là nơi ở của Hoàng hậu, điêu khắc tinh xảo, kỳ hoa dị thảo, khắp nơi khắp chốn đều là cảnh . Dẫu hiện tại còn ai sinh sống, cung điện cũng hề lụi tàn, ngay khi bước cửa thấy mấy tỳ nữ đang quét dọn.