Nguyện Cùng Người Ngắm Trăng
Chương 3
9
Cuối cùng Bùi Tu Viễn vẫn mềm lòng với Thanh Thư.
Hắn khàn giọng nói: “Cho ta một chút thời gian.”
Thanh Thư ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.
“Bùi lang, ta biết chàng thâm tình, ta nguyện ý chờ, chắc chắn sẽ chờ đến ngày chàng quên nàng.”
“Chỉ là, đừng để ta nhìn thấy chàng có nữ nhân khác bên cạnh nữa, được không?”
Bùi Tu Viễn đồng ý.
Dù sao ta cũng chỉ là một vật thế thân không quan trọng.
Hết mới mẻ thì sẽ bị vứt bỏ.
Chỉ có điều, nước cờ Bùi Tu Viễn này, ta không định buông tay sớm như vậy.
Khi Bùi Tu Viễn tìm thấy ta.
Ta đang nô đùa với con mèo rừng lẻn vào doanh trại, thân hình mảnh mai thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.
“Tướng quân, chàng xem, nó ngoan lắm.”
Bùi Tu Viễn sửng sốt, sắc mặt dịu đi đôi chút.
“Tiểu Bạch, lại đây, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
“Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn nói với tướng quân.”
Ta bí ẩn kéo Bùi Tu Viễn vào quân trướng, vừa mở miệng lại khổ sở ngậm miệng lại.
“Tướng quân, nếu ta nói ra, chàng không được cười ta.”
Bùi Tu Viễn cau mày, khẽ thở dài:
“Ta nói trước, Tiểu Bạch, sau này ngươi không cần phải đi theo ta nữa…”
Ngay sau đó, Bùi Tu Viễn sững sờ không nói nên lời.
Bởi vì trên đỉnh đầu ta mọc ra một đôi tai cáo lông xù.
“Tướng quân, nếu ta… nếu ta là yêu quái, chàng sẽ ghét bỏ ta sao?”
Ta bất an ngẩng đầu nhìn Bùi Tu Viễn.
“Ta không có ký ức trước đây, không hiểu gì cả, lúc tỉnh lại thì tình cờ gặp tỷ tỷ muội muội trên đường đến doanh trại nên đã đi theo.”
“Nhưng khi nhìn thấy tướng quân, đột nhiên cảm thấy không cần lo lắng gì nữa.”
Ta cúi đầu, ngượng ngùng cười.
“Luôn cảm thấy như thể đã gặp tướng quân từ rất lâu trước đây.”
Bùi Tu Viễn vốn còn đang ngẩn người.
Nhưng nghe đến đây thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng nói:
“Ngươi nói ngày ngươi tỉnh lại là ngày nào?”
“Là ngày nào… ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ, ngày đó trăng rất to rất tròn, đẹp lắm.”
Ánh mắt Bùi Tu Viễn cháy bỏng, như đang nhìn bảo vật đã mất nay đã tìm lại được.
“Tiểu Bạch, ngươi thật sự không nhớ lầm chứ?”
“Vâng! Ta hông nhớ lầm đâu.”
Ta gật đầu.
Ngay sau đó, ta bị Bùi Tu Viễn ôm chặt vào lòng.
Giọng hắn vỡ vụn khàn khàn.
“Hoài Cẩn, là nàng, nàng đã trở về. Ta biết… Ta biết nàng sẽ không nỡ để ta một mình.”
Ta im lặng để hắn ôm.
Nhưng đáy mắt ta lại hờ hững.
Sao có thể nhớ lầm được chứ?
Đó là ngày tỷ tỷ bị tra tấn đến chết.
Ta đã dùng hết sức lực, khóc cạn nước mắt.
Nhưng vẫn không thể chạm đến một góc áo của tỷ tỷ.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Một vầng trăng tròn, yên bình và trong trẻo.
Như đang chế giễu sự hoảng hốt của ta.
10
Lời chỉ cần nói ba phần.
Người nghe tự sẽ bổ sung phần còn lại.
Con người luôn có ham muốn nên cố tình bỏ qua những khả năng khác, một mực tin vào kết quả mình mong muốn.
Mà ham muốn sẽ hại chết người.
Mặc dù ta không đưa ra câu trả lời khẳng định nhưng Bùi Tu Viễn đã hoàn toàn coi ta là linh hồn của tỷ tỷ không thể siêu thoát, hóa thành yêu tinh nơi núi rừng trở về.
“Thuật phục sinh vốn là hành động nghịch thiên, trong đó sẽ xảy ra sai sót như thế nào, dẫn đến kết quả ra sao, không ai có thể lường trước được.”
“Hoài Cẩn còn sống thì có gì là không thể?”
Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm tự nói.
Nước mắt rơi trên vai ta, nóng hổi bỏng rát.
Ta khô khan mở miệng:
“Tiểu Bạch ngu ngốc, lời tướng quân nói, ta không hiểu… Tướng quân, sao vậy? Không vui sao?”
“Không, cả đời này chưa có lúc nào khiến ta vui hơn lúc này. Thật ra, chúng ta từng là vợ chồng kết tóc se duyên, chỉ là có một lần nàng lên núi hái thuốc thì bị ngã xuống vực, từ đó không biết tung tích.”
Hốc mắt Bùi Tu Viễn hơi đỏ, khẽ thở dài:
“Ta tìm nàng rất lâu rồi nhưng không tìm được chút tin tức nào về nàng. Ta còn tưởng là ta đã làm gì sai nên nàng mới không chịu gặp ta.
“Không ngờ, nàng lại gặp phải chuyện này… Dù thế nào đi nữa, cuối cùng nàng cũng chịu quay về bên ta, như vậy là đủ rồi. Tiểu Bạch, ta rất vui.”
Ta chớp chớp mắt, hai má ửng hồng.
Như một đứa trẻ, vui mừng đến mức gần như không nói nên lời.
“Thì ra, ta cùng tướng quân đã bái thiên địa từ lâu như vậy rồi… Tướng quân, ta, ta cũng rất vui.”
Bùi Tu Viễn cười khẽ.
“Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ tốt con hồ ly nhỏ này. Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, biết chưa?”
“Vâng! Đều nghe theo tướng quân.”
Bùi Tu Viễn lấy cớ bảo vệ mà giấu ta đi.
Hắn tuyên bố với bên ngoài rằng ta bị trúng tên lạc ở nơi giao chiến, không qua khỏi, thực chất lại nuôi ta trong lều quân.
Trong đám binh lính dần rộ lên tin đồn tướng quân kim ốc tàng kiều.
Đúng lúc hai quân giao chiến, quân địch tiến công, Bùi Tu Viễn truy kích hơn mười dặm, một kiếm chém rơi đầu tiểu tướng địch.
Tướng quân trẻ tuổi một mình một ngựa, bỏ lại sau lưng binh lính đông đúc, đưa tay kéo ta lên lưng ngựa.
Gió rít gào.
Bùi Tu Viễn cười lớn, thúc ngựa giơ roi, giơ tay bẻ một cành mai trắng cài lên tóc ta.
“Có trăm vạn hùng binh sau lưng, có mỹ nhân trong lòng, đời này đủ rồi!”
Đủ rồi ư?
Nhưng con người mãi không biết thỏa mãn nên mới đáng chết.
Nhịp tim chưa bình ổn của hắn đập thình thịch bên tai.
Ta lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ đếm.
Đếm xem hắn còn sống được mấy ngày nữa.
11
Thanh Thư tưởng rằng ta đã chết trong tay Bùi Tu Viễn, tự nhiên mừng rỡ như điên, những lần đến gặp mặt hắn cũng ngày một thường xuyên hơn.
Thậm chí có khi còn ở lại lều, quấn quýt đến sáng mới đi.
Một lần nữa, Bùi Tu Viễn đưa ta đến trốn trong lều phụ.
Ta không nói không rằng, nhẹ nhàng kéo góc áo Bùi Tu Viễn.
Đôi mắt thường tràn đầy xuân tình nay lại nhuốm màu buồn bã, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, như thể đã mấy đêm không ngủ ngon.
“Tướng quân… không cần ta nữa.”
Bùi Tu Viễn cười khẽ, giơ tay xoa tai ta.
“Sao lại không cần ngươi? Ta biết những ngày này đã khiến ngươi tủi thân. Nhưng thần nữ có ơn với ta, một phàm nhân như ta sao có thể chống lại thần được?
“Ta làm những điều này cũng là vì an nguy của ngươi. Đừng ghen tuông nữa, Tiểu Bạch, ngươi biết rõ tâm ý của ta mà.”
Ta buồn bã gật đầu.
“Thần nữ tỷ tỷ chắc chắn có rất nhiều người thích. Tiểu Bạch rất ngốc, chẳng giúp được tướng quân gì, có thể ở bên tướng quân thì nên thỏa mãn rồi.”
Nói xong, hai hàng nước mắt trong veo lại không kìm được mà chảy xuống.
Ta vội lau nước mắt, ngẩng mặt lên cố cười:
“Tướng quân mau đi đi, đừng để thần nữ tỷ tỷ chờ lâu.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Tu Viễn nhìn thấy nụ cười như thế này của ta.
Đôi mắt đào hoa sáng ngời mất đi thần thái.
Rõ ràng là khóe môi cong lên nhưng lại chứa đầy nỗi chua xót vô biên.
Hắn ngẩn người, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng còn có chút gì đó chạy trốn chối chết.
Nhưng nếu hắn quay đầu lại sẽ phát hiện, trên mặt ta còn đâu chút đau thương nào nữa.
Sao có thể tủi thân được chứ?
Lúc này hắn càng áy náy.
Thì sau này sẽ càng yêu ta đến tận xương tủy.
Lúc chết trong tay ta, mới có thể làm hắn đau đớn thấu tim.
12
Vài ngày sau, quân đội liên tiếp thua mấy trận, không còn đường lui.
Không thể thua thêm được nữa.
Nếu là Bùi Tu Viễn trước đây, có lẽ còn có dũng khí dẫn quân liều chết chiến đấu.
Nhưng một khi con người có đường lui, sẽ trở nên vô cùng sợ chết.
Bùi Tu Viễn không dùng thời gian để bàn bạc kế hoạch tác chiến với tướng sĩ, ngược lại lại cầu xin thần nữ.
“Thanh Thư, ta không thể thua thêm được nữa. Nàng biết ta không dễ dàng cầu xin người khác, chỉ có lần này, ta cần nàng giúp ta.”
“Nàng là thần nữ, lấy đầu tướng lĩnh địch từ ngàn dặm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, một khi quân địch mất chủ soái trước trận…”
Bùi Tu Viễn thao thao bất tuyệt.
Hoàn toàn không để ý thấy Thanh Thư đã im lặng rất lâu.
“Ta không thể làm chuyện như vậy.”
Bùi Tu Viễn không thể tin nhìn nàng.
“Nàng… nàng không chịu giúp ta sao?”
“Không phải vậy, Bùi Tu Viễn, ta không thể can thiệp vào nhân quả thế gian, trước kia là vì chàng, ta mới liều mạng làm nhiều chuyện như vậy nhưng bây giờ…”
Thanh Thư vội vàng giải thích.
Nhưng Bùi Tu Viễn căn bản không nghe lọt tai, hắn lùi lại hai bước, tránh tay Thanh Thư, lạnh lùng nói:
“Vậy thì bây giờ cũng là vì ta mà… Nàng có biết trận chiến này quan trọng với ta thế nào không?
“Ta là tướng lĩnh một nước, chinh chiến sa trường chính là ý nghĩa tồn tại duy nhất của ta, nếu lần này đánh bại trận, ta cũng sẽ không sống trên đời này!”
Thanh Thư tái mặt.
Còn muốn giải thích gì đó nhưng Bùi Tu Viễn đã phất tay áo bỏ đi.
Ta ẩn núp trong bóng tối, thu hết mọi chuyện vào mắt.
Lần trước Thanh Thư vì cứu Bùi Tu Viễn, làm rùm beng như vậy, đã sớm bị thiên đạo để mắt tới.
Nếu còn manh động, dù là thần nữ cũng không thoát khỏi kết cục tan thành mây khói.
Ta hiểu rõ.
Cơ hội ta chờ đợi đã đến.