Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt

Chương 8



Tất cả mọi người đều nói Tô Quân Lạc bị điên thật rồi.

Trong tù, thứ mọi người sợ nhất không phải bị đánh, bị bỏ đói, bị bắt nạt.

Thứ họ sợ nhất là phạm sai lầm rồi bị biệt giam, gọi là trừng phạt trong phòng tối.

Bị giám ngục nhốt riêng vào một căn phòng kín không lớn hơn giường là bao, chỉ có bốn bức tường vây quanh, không có cửa sổ.

Chỉ dựa vào một khe hở mới có thể phân biệt được ngày và đêm.

Không có gì tiêu khiển, không có ai giao tiếp, các giác quan trở nên vô cùng mẫn cảm trong thời điểm này.

Một lần bị phạt trong phòng tối thường không quá một tuần.

Sau khi ra ngoài, cho dù là phạm nhân phạm tội ác tày trời thì tinh thần cũng sẽ trở nên bất thường, há miệng run rẩy đến hai tháng.

Lúc trước nhà họ Trần vì muốn dọa nạt Tô Quân Lạc mà đã từng kéo thời gian ở trong đó lên đến 20 ngày.

Bọn họ cho rằng lần này Tô Quân Lạc có thể sẽ suy sụp trong phòng tối rồi đập đầu vào tường tự sát.

Nhưng sau khi Tô Quân Lạc ra ngoài tinh thần lại trở nên vô cùng phấn chấn, trong ánh mắt là thần thái khác trước.

Thế là mấy người Trần Tuệ lại trở thành người sợ căn phòng kia.

Càng quỷ dị hơn chính là Tô Quân Lạc sau này rất thích vào phòng tối.
Dường như đó là chỗ để sạc điện cho cô vậy.

Mỗi lần cô ra ngoài đều như được tiếp thêm năng lượng, đánh những người bắt nạt mình không chút khó khăn.

Ngay cả Trần Tuệ cũng từng một lần vào phòng tối.
Sau khi ra ngoài, ánh mắt cô ta trở nên đờ đẫn, ngay cả mình họ gì cũng không biết.

Không ai biết Tô Quân Lạc ở trong đó đã gặp yêu nghiệt gì.

Chỉ có cô biết.

Nào đâu phải yêu nghiệt.

Rõ ràng là gặp may mới đúng!

Vì pháp sư đã đưa cho cô một món quà vô cùng quý giá.

Mỗi nửa đêm, hai tiếng từ 23:00 đến 1:00 sáng ngày hôm sau.

Ở trong phòng tối âm u không có ánh nắng mặt trời, không có người trông giữ.

Em gái Tô Minh Nguyệt quan trọng nhất cuộc đời cô sẽ hiện linh thể.

Từ đầu còn không ổn định, giống như tín hiệu bị ngắt quãng.

Sau này trên bức tường dính máu Trần Tuệ thì tín hiệu càng mạnh mẽ hơn.

Đây là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô trong quãng đời còn lại.

Giống như chỉ khi ở trong địa ngục không một tia sáng mới xuất hiện thiên đường chỉ thuộc về họ.

Mặc dù điều kiện hà khắc nhưng ít ra trong thời khắc này các cô cuối cùng cũng có thể giống những cặp chị em khác mà trò chuyện với nhau.

“Chị, hôm nay em thấy chị đánh Trần Tuệ! Tay chị cũng đỏ hết rồi!”

“Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, cô ta thảm hơn, cánh tay của cô ta đã bị chị bẻ gãy… ba lần rồi.”

“Nhưng mà cứ bị giam lại thế này thật sự không sao chứ?”

“Như thế này không tốt sao? Chị có thể nói chuyện thêm với Nguyệt Nguyệt.”

“…Được nha. Nguyệt Nguyệt cũng thích nói chuyện với chị!”

“Chị, em thấy trong menu tuần này có đùi gà đó! Chị chạy nhanh lên, cướp hai chiếc đùi gà, giúp em ăn một cái!”

“Thật sao? Được, vậy ngày mai chị sẽ tan làm sớm một chút, ăn nhiều thêm một chút.”

“Hì hì, dù sao chúng ta cũng đã bỏ tiền ra mua quan hệ, không thể để uổng phí số tiền này được!”

“Được, nghe Nguyệt Nguyệt!”

“Chị, Trần Tuệ chết rồi, chị không cần phải ở chỗ này nữa.”

“Đừng vội, chờ mấy năm nữa đi.”

“Chị, chúng ta đã thỏa thuận với pháp sư rồi, ông ta có nghĩa vụ phải đưa chị ra ngoài…”

“Nguyệt Nguyệt, chị giết người nên phải trả giá tương tự, phải làm sạch tội lỗi của mình.”

“Là luân hồi mà pháp sư nói sao? Nhưng chị, Nguyệt Nguyệt không muốn luân hồi, Nguyệt Nguyệt chỉ muốn chị có thể tự do…”

“Nhưng chị muốn sống bên cạnh Nguyệt Nguyệt một lần.”

“Cả một đời.”

“Chị, vì sao chị không tranh thủ cải tạo tốt để giảm hình phạt? Chị còn phải ở nơi này rất lâu…”

“Nguyệt Nguyệt đừng lo, chị không sao. Chị ở nơi này rất vui, thỉnh thoảng còn có thể lấy bọn họ ra làm trò tiêu khiển.”

“Nhưng…”

“Nguyệt Nguyệt muốn ra ngoài sao? Có phải ở trong này chán rồi không?”

“Không có! Chỉ sợ chị…”

“Vậy thì tốt rồi, có Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh thì chị ở đâu cũng được.”

“Chị, hôm nay chị 45 tuổi rồi! Chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúc chị sinh nhật vui vẻ, chúng tất cả chúng ta đều vui vẻ!”

“Cảm ơn Nguyệt Nguyệt, có Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh chị mới có thể vui vẻ.”

“Chị, mấy hôm nay bệnh ho khan của chị càng ngày càng nặng, chị thật sự không muốn đi khám sao…”

“Không sao, chị tự biết sức khỏe của mình ở đâu.”

“Nguyệt Nguyệt, chắc chị sẽ không sống được qua năm nay.”

“Em không nghe…”

“Nguyệt Nguyệt nghe chị nói. Đời sau chúng ta không thể nào đầu thai làm người, nhưng pháp sư nói sẽ bảo vệ chúng ta luân hồi cùng nhau, Nguyệt Nguyệt muốn làm gì?”

“Thật sao?”

“Thật. Ngoại trừ người, Nguyệt Nguyệt muốn làm gì?”

“Vậy… đừng làm động vật! Đa số động vật đều cảm thấy đau, cuộc sống khổ sở như vậy, Nguyệt Nguyệt không muốn chị lại phải đau đớn.”

“Vậy… Chị muốn làm một cây đại thụ sâu trong rừng, thế nào?”

“Được nha! Vậy thì nhất định phải ở rất rất rất sâu trong rừng, như vậy sẽ không bị ai chặt nữa!”

“Vậy Nguyệt Nguyệt muốn làm đại thụ sao?”

“Hm… Nguyệt Nguyệt không muốn. Nguyệt Nguyệt làm dây leo đi, đời sau vẫn sẽ quấn lấy chị!”

“Được! Nguyệt Nguyệt nhớ phải quấn chặt, đừng để một cơn gió bão thổi là bay!”

“Ha ha, không sao, nếu như bị sét đánh trúng thì chúng ta sẽ cùng nhau cháy thành tro bụi! Như vậy không phải là hợp táng trong thế giới loài người sao?”

“…”

“Chị?”

“…Đúng vậy, chính là…”

Mãi mãi ở bên nhau.

[Hoàn]

Chương trước
Loading...