Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nguyện Dâng Cho Nàng Cả Giang Sơn

Chương 3



Chiếc xe rất lớn, mạng che tung bay tứ phía, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi bên trong.

Khi chiếc xe chạy tới cạnh ta, một cơn gió bất chợt thổi qua, tấm màn được vén lên một góc.

Một vệt màu xanh ngọc lục bảo hiện ra trong tầm mắt.

Thị lực của ta rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là ta có thể nhận ra đó là một mặt dây chuyền bằng ngọc.

Màu sắc và hình dáng giống hệt cái của Quân Khanh, không khác gì!

Thậm chí, chỉ cần liếc nhìn một cái là ta đã thấy rõ dòng chữ trên mặt dây chuyền ngọc.

—Quân Khanh.

Ta vươn cổ nhìn chiếc xe phóng đi, đang bối rối định đứng dậy thì nhìn thấy một chiếc xe khác từ phía sau lao tới.

Khác với chiếc vừa nãy được sơn vàng, chiếc xe này được phủ hoàn toàn bằng màu đỏ son.

Bên trong, một người đàn ông đang lười biếng tựa người vào thành xe.

Lúc này trời không có gió, cho đến tận khi xe chạy đi khuất, những chiếc rèm cũng không nhúc nhích.

Ta muốn tìm hiểu xem hai người quý tộc này là ai, nhưng trong dân chúng không ai biết, còn binh lính thì giữ bí mật.

Khi lên xe lừa về làng, ta liền hỏi Dì Triệu và anh Lý.

Họ cũng chỉ cảm thấn: “Trận thế kia, đúng là hù chếc người mà” , “Phô trương còn hơn Thái Thú.”

Ta về làng mà trong lòng đầy tâm sự.

Ta nhảy xuống xe lừa, trả tiền rồi đi đến học đường.

Bọn trẻ trong đó đứa nào cũng ngồi thẳng tắp, lắc đầu và tụng Tam Tự Kinh.

Quân Khanh ngồi trên bục, trên người mặc bộ quần áo màu trắng thô.

Một tay đỡ một bên mặt, lông mi cụp xuống, tay kia lơ đãng lật sách.

Bên ngoài tuy ít nói nhưng không nghiêm khắc.

Khi cười, cảm giác như gió xuân, nhưng khi không cười, cảm giác lại lạnh lẽo như sương tuyết.

Trẻ con sợ chàng ấy nhất.

Ta nhặt một viên sỏi nhỏ và ném nó qua cửa sổ với độ chính xác hoàn hảo.

Nó hạ cánh cách dưới giày của chàng đúng 3 phân.

Chàng ấy ngước lên nhìn ta, ta nở một nụ cười thật tươi.

Chàng ấy cũng mỉm cười.

Đóng sách lại, chàng ấy đứng dậy nói với bọn nhỏ: “Buổi học kết thúc, các trò về nhà đi”.

Vừa nghe xong, bọn nhỏ như chim sổ lồng, nhanh chóng ùa ra ngoài.

Ta đợi chàng ấy ở cửa.

Khi bọn nhỏ nhìn thấy ta, còn ra dáng thở dài hành lễ.

“Xin chào sư nương. Sư nương mạnh giỏi”

Ta xua tay: “Mau về đi, trên đường cẩn thận.”

Sau khi bọn trẻ đi rồi, Quân Khanh mới chậm rãi bước ra ngoài.

Bắt chước những đứa trẻ , chàng mỉm cười với ta.

“Xin chào nương tử. Nương tử mạnh giỏi.”

Người đàn ông này cũng không phải là trẻ con, chàng ta dùng khuôn mặt quyến rũ của mình, mỉm cười và thì thầm vào tai ta.

Ta chợt cứng đờ, gương mặt nóng bừng.

Khác với cảm giác hưng phấn khó tả lúc trước, bây giờ chỉ là sự rung động thuần túy – không quá mạnh mẽ nhưng rất nhẹ nhàng, tự nhiên.

“Ta mang về cho chàng một thứ.”

Ta nhanh chóng giơ một đống đồ trong tay lên và bắt đầu nói: ” Có bánh chưng của thất bảo trai, mứt của đại hưng, vịt quay của thiên ngoại cư , hoa quế nhưỡng của thanh trúc hiên……”

“Nhiều như vậy? Ta sợ ăn không hết.” Chàng cười nói.

“Nếu không ăn hết được thì cứ từ từ ăn.”

Ta lơ đễnh, nắm chặt tay của chàng ấy, bước đi: “Thời gian còn dài, cũng không phải để chàng ăn hết trong một ngày.”

Mười ngón đan xen, bước chân đồng nhịp.

Trên đường về nhà, ta trải qua do dự, muốn hay không cùng chàng nói.

Mãi đến khi chàng ấy đi nấu bữa tối, ta mới không kìm được mà nói:

“Khanh Khanh, chàng có bao giờ nghĩ tới, có thể tên của chàng không phải là Quân Khanh không?”

10

Âm thanh con dao băm trật.

Ta giật mình, vội nắm lấy ngón tay chàng ấy: “Sao chàng bất cẩn thế?”

Trên những ngón tay thon dài trắng nõn có vết máo.

“Không sao đâu,” chàng lấy khăn tay ra, chậm rãi lau vết máo trên đầu ngón tay, “Sao nàng lại nghĩ vậy?”

Ta chộp lấy chiếc khăn, đau lòng lau má/u và băng bó, rồi kể cho chàng ấy nghe những gì ta đã thấy hôm nay.

“Ban đầu ta tưởng ‘Quân Khanh’ là một cái tên, nhưng cũng có thể đó là dòng chữ trên mặt dây chuyền bằng ngọc. Mặt dây chuyền bằng ngọc đó có lẽ được sản xuất hàng loạt.”

Ta thở dài nói xong rồi chợt cau mày: “Hoặc có thể không phải sản xuất hàng loạt mà là loại độc quyền nào đó. Khanh… Này, nói cho ta biết, người phụ nữ trong xe có liên quan gì đến chàng không?”

“Người phụ nữ đó không liên quan gì đến ta.” Chàng ấy bình tĩnh nói.

“Chàng bị mất trí nhớ, làm sao biết không có?”

Ta chợt hỏi trong vô thức.

Chàng ấy từ từ ngước mắt lên nhìn ta: “Nàng hy vọng chúng ta có quan hệ gì à?”

Đây là một câu hỏi…

Nếu có quan hệ thì phải là thành viên trong tộc, anh chị em, hoặc…

Tê!

Ta chợt tỉnh táo lại, ngoài người thân ra, người đeo một đôi mặt dây chuyền ngọc cũng có thể là vợ chồng!

Cứ vậy suy nghĩ – ta thậm chí không dám nghĩ tiếp!

Ta bắt gặp ánh mắt của chàng, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt

Ta e rằng rắc rối này sẽ lớn đây…

“Dù thế nào đi nữa, ta không liên quan gì đến người phụ nữ đó hay bất kỳ ai khác ngoài nàng.

“Ngọc bội, chỉ là trùng hợp, cũng chỉ có thể là trùng hợp mà thôi.

“Ta họ gì tên gì, thân phận như thế nào, vốn không quan trọng.

“Hơn nữa……”

Chàng ấy quay đầu hôn lên má rồi cắn vào cổ ta.

“Hơn nữa, sự thật không thể lay chuyển được là ta và nàng chính là vợ chồng.”

Chàng ấy cắn mạnh đến nỗi ta phải hít một hơi.

Chàng liếm liếm vết cắn, giọng nói nhẹ nhàng có chút dính:

“Ta và nàng là vợ chồng, tam sinh tam thế, mấy đời mấy kiếp, đều là vợ chồng.”

Có lẽ là bất an, đêm đó chàng ấy hung hãn vô cùng.

Mọi nơi trên cơ thể có thể chạm vào đều được “chăm sóc”.

Sau đó, ta rơi vào một giấc ngủ sâu.

Ta ngủ say nhưng chợt tỉnh giấc khi quay người lại định ôm chàng thì thấy bên cạnh trống rỗng.

Bên giường không có ai.

Bên ngoài tấm rèm vải lanh thô ráp có chút mờ mịt.

Ta mở rèm giường ra và chỉ thấy một mái tóc dài.

Quân Khanh quay lưng về phía ta, cẩn thận nhai thứ gì đó.

“Khanh Khanh?”

Ta mặc quần áo và ra khỏi giường, rồi thấy rõ chàng ấy đang làm gì.

Dưới ngọn đèn dầu yếu ớt.

Chàng ấy dỡ hết đồ ăn ta mang về nhét vào miệng từng miếng một.

“Chàng đói à?” ta hơi ngạc nhiên, nếu đói thì ta cũng sẽ không ăn nhiều như vậy.

Chàng ấy không trả lời, bẻ một miếng bánh nhét vào miệng.

“Khanh Khanh, chàng sao vậy?” Ta cảm thấy lo lắng.

Chàng nuốt đồ ăn vào, nhỏ giọng nói: “Hôm nay nàng mua nhiều đồ như vậy cho ta ăn, sau này nàng còn mua cho ta nữa không?”

“Tất nhiên rồi!” Ta nói ngay lập tức, “Ta sẽ vào thành trong tương lai – không, không phải trong tương lai, ngày mai. Ta sẽ mang cho về cho chàng mọi thứ ta có thể mua được!”

“Nàng không nói dối ta chứ?” Chàng nhìn ta.

“Không nói dối, không nói dối, ta có bao giờ lừa chàng.”

Ta cất những thứ đó đi, buộc lại, đưa chàng ấy đi súc miệng rồi cùng trở lại giường.

Ta đắp chăn cho chàng ấy, vòng tay qua eo, vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ:

“Ta hứa, chỉ cần người phụ nữ đó không phải là vợ chàng… cho dù cô ta có tìm đến tận cửa, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi chàng.”

Có một số việc, không phải cứ che lỗ tai, nhắm đôi mắt lại, liền không tồn tại.

Nữ tử kia, ngọc bội kia, chúng ta không né tránh được.

Hôm nay họ phô trương thanh thế tiến đến, tìm tới nơi này là chuyện sớm hay muộn.

Quân Khanh rõ ràng, ta cũng rõ ràng.

Tuy nhiên, nếu người phụ nữ đó thực sự là vợ của Quân Khanh, thì ta và chàng ấy đã làm ra lỗi lầm không thể tha thứ.

Chàng ấy thì phụ lòng bạc tình bạc nghĩa, ta thì vô sỉ phóng đãng, hai người chúng ta dù bị thiên đao vạn quả cũng là đáng đời.

Nhưng nếu họ không phải là vợ chồng.

Cho dù có hàng ngàn người ngăn cản, ta cũng sẽ không buông tay.

Có lẽ lời nói của ta đã làm chàng thấy xúc động.

Chàng ấy đột nhiên quay người lại, xé toạc bộ đồ ngủ của ta, lại một lần nữa đánh tới.

Ta ôm lấy cổ chàng ấy, nheo mắt lại và mập mờ nghẹn ngào.

Ngay tại lúc ý loạn tình mê, toàn thân ta bỗng dưng cứng đờ.

Có người!

Bước chân của những người đến lần này quá nhẹ nhàng, lại đến đúng ngay lúc này.

Khi ta nhận ra có người đang đến gần thì đã quá muộn.

Cánh cửa bị đá mở.

Hàng chục người lập tức lao vào.

Ta vô thức túm lấy chăn bông đắp lên người nhưng đã được Quân Khanh dùng một chiếc áo trắng rộng thùng thình che lại.

Đêm đã khuya, cửa bị đá bay, căn nhà bị đột nhập.

Ta lên tiếng hỏi “ai”?

Quân Khanh, một người yếu đuối tay trói gà không chặt vậy mà lúc này lại bình tĩnh một cách dị thường.

Chàng ấy thành thục buộc lại dây thắt lưng cho ta, kéo lại cổ áo lỏng lẻo.

“Bái kiến tướng gia!”

Khi ta đang bàng hoàng không nói nên lời, Quân Khanh vén rèm giường sang một bên với ánh mắt lạnh lùng như sương:

“Tự tiện xông vào phòng ngủ của bản tướng cùng Nghê Lạc, đáng tội gì?”

Ta:”……”

11

Bản tướng.

Nghê lạc.

Bản tướng.

Nghê lạc.

Hai danh tự này giống như hai mảnh sứ mỏng manh, mắc kẹt trong ý thức của ta.

Cơn đau ập đến, những hình ảnh tan vỡ quét qua.

Những người quỳ trên mặt đất lần lượt đứng dậy, lui về hai bên.

Tiếng ngọc bích va chạm vào nhau vang lên.

Hai bóng người một đỏ một vàng bước vào.

“Bùi Cảnh Nhận, ngươi thật to gan!”

“Hoắc Nghê Lạc, ngươi dám chạm vào người của ta!”

Những ngọn đuốc chiếu sáng căn phòng.

Vẻ ngoài của người phụ nữ đeo mặt dây chuyền ngọc bích và người đàn ông mặc đồ sang trọng đều hiện rõ trong mắt ta.

Một nháy mắt.

Vẻn vẹn chỉ một nháy mắt.

Những vết nứt trong ký ức được khâu lại, những cảnh vỡ nát được hàn gắn.

Ta lẩm bẩm: “Tam… Điện hạ…”

Tam Công chúa của Đại Ân, Nhạc Đình Nguyên.

“Nghê Lạc, ngươi không sao chứ?” Nhạc Đình Nguyên trong mắt tràn đầy quan tâm hỏi.

“Đường đường là sát thần số một của Đại Ân, nàng ta có thể xảy ra chuyện gì? Nếu có chuyện, thì cũng là Cảnh Nhận có chuyện.” Người đàn ông áo đỏ chế nhạo.

Hắn là Tứ hoàng tử của Đại Ân, Nhạc Xích Yến.

“Cho dù là hai vị điện hạ giá lâm, cũng không nên xông vào phòng riêng của ta, không phải sao?”

Khi giọng nói lạnh lùng và thờ ơ vang lên, ta cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

12

Bùi Cảnh Nhận.

Tên quan quỷ quyệt và xảo trá nhất Đại Ân, là kẻ thù không đội trời chung của ta!

Ta từng thề rằng đời này sẽ giếc hai loại người, một là ngoại địch , hai là Bùi Cảnh Nhận.

Nhưng ngay bây giờ—bây giờ—vào lúc này—

Hắn ta cả người nhếch nhác, trên người đầy vết cào. Trong khi ta thì quấn áo lộn xộn, những vết đỏ khắp người…

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ta nhắm chặt mắt lại.

Thở hổn hển nặng nề và run rẩy.

Một lúc sau, ta chợt mở mắt.

Ngón tay cứng ngắc nhưng thần sắc lăng lệ, đem vạt áo chỉnh thật tốt, xuống giường.

Đi chân trần giẫm trên mặt đất, động tác thành thạo vẩy lên vạt áo, quỳ một chân trên đất, cất cao giọng nói: “Thần Hoắc nghê lạc, bái kiến Tam điện hạ, Tứ——”

“Quay lại!”

Một giọng nói đầy ớn lạnh lấn át lời nói của ta.

Bùi Cảnh Nhận cũng xuống giường đứng trước mặt ta.

Ta đang nghĩ, có nên nhân cơ hội dùng lòng bàn tay giáng xuống, đánh gãy mấy cái xương của hắn không.

Mọi người trong phòng đều quay lại.

“Tứ điện hạ.” Bùi Cảnh Nhận liếc nhìn Nhạc Xích Yến.

Nhạc Xích Yến cười xùy: “Bản vương mới không muốn nhìn cô ta…”

“Điện hạ!” Bùi Cảnh Nhận nghiêm túc nói.

Nhạc Xích Yến hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

Ta nhìn xuống và nhận ra tư thế quỳ này để lộ ra một phần bắp chân.

Bùi Cảnh Nhận cúi xuống kéo áo ta.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Ta vô thức nắm lấy cổ tay hắn với ánh mắt hung dữ.

Bùi Cảnh Nhận không quan tâm, mặc ta bắt lấy cánh tay hắn, tay còn lại vẫn vuốt thẳng vạt áo cho ta.

Hắn che chân ta lại, sau đó cúi đầu hành lễ: “Thần Bùi Cảnh Nhận, bái kiếm Tam công chúa, Tứ hoàng tử.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...