Nguyện Dâng Cho Nàng Cả Giang Sơn
Chương 7
26.
Sau ba ngày để tang, ta gặp lại Bùi Cảnh Nhận ở cổng hoàng cung.
Khác với lần trước, lần này ta chủ động đi về phía hắn, chắp tay chào: “Chào tướng gia.”
Bùi Cảnh Nhận nhìn ta một lúc rồi chậm rãi chào: “Chào buổi sáng, Hoắc tướng quân.”
Chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau cùng tiến vào điện.
Lão Hoàng đế tinh thần không tốt, tảo triều chỉ mới nửa canh giờ đã bãi triều.
Ta đi Binh bộ xử lý chút sự tình, lại đi một chuyến đến Hộ bộ.
Lúc đó đã gần trưa, ta đói đến mức bụng dán vào lưng, liền quyết định ngẫu nhiên chọn một cửa nha môn nào đó, đi vào ăn chùa một bữa.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, có người đã đề nghị mời ta đi ăn.
Ta lên chiếc xe ngựa màu đỏ, cảm nhận được thân xe hơi rung chuyển.
“Xe ngựa sẽ chạy một vòng dọc cung thành, trong khoảng thời gian này, không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa bản vương và ngươi, khi xe dừng lại, hôm nay bản vương và ngươi xem như chưa từng gặp mặt.’
Nhạc Xích Yến đẩy bàn nhỏ lên trước mặt ta, nói: “Hoắc tướng quân, có đói không? Phụ hoàng ban thưởng điểm tâm, ngươi nếm thử.”
Nói để cho ta nếm thử, nhưng miếng nào hắn cũng nhéo một miếng nhỏ rồi cho vào miệng trước.
Ta cũng không khách khí, chộp lấy mấy miếng bánh, ăn một phát liền xong.
“Hoắc tướng quân chắc cũng biết, bản vương lúc còn nhỏ được Thái phó dạy dỗ trong cung, chưa từng vào học viện. Cho nên, trong học viện xảy ra chuyện gì, bản vương cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói, Hoắc tướng quân kể từ lúc đó, đã rất được lòng người, chắc là lấy đức phục người.”
“Thần không dám nhận là lấy đức phục người, chủ yếu là do nắm đấm của thần cứng mà thôi.” Ta giải thích.
Nhạc Xích Yến mỉm cười.
Hắn và Nhạc Đình Nguyên là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng ngoại hình không hoàn toàn giống nhau.
Cả Nhạc Đình Nguyên và Đại công chúa đều trông rất giống mẫu hậu của họ, Hoàng hậu Chiêu Hoàng, trong khi Nhạc Xích Yến trông giống mẫu phi hắn, Bùi quý phi.
Mọi người trong Bùi gia đều có một đôi mắt phượng dài tuyệt đẹp.
Cười một tiếng, trong mắt đầy những màu sắc lấp lánh.
“Nắm đấm đủ mạnh liền có thể chạm vào trái tim của Bùi Cảnh Nhận sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Tức nhiên là có thể.”
Ta nuốt bánh và thẳng thắn nói: “Khi còn nhỏ, hắn luôn bị bắt nạt vì thân thể yếu đuối và tính cách thu mình. Nếu nắm đấm của thần không đủ mạnh thì làm sao có thể cứu và bảo vệ hắn? Không cứu và bảo vệ hắn, làm sao hắn có thể nhớ mãi không quên thần?”
“Ngươi ngược lại là thành thật.” Nụ cười của Nhạc Xích Yến không hề giảm bớt.
“Tứ điện hạ, thần biết mục đích mà người tìm thần, thần có thể nói rõ ràng cho người biết, thần và Bùi tướng yêu nhau.”
Ta lại lấy một miếng bánh ngọt, nói tiếp: “Nhưng hai người yêu nhau cũng vô ích. Mỗi người đều có chủ của mình, đều có mục đích riêng. Cuối cùng, cũng định là hữu duyên vô phận.”
“Điều đó cũng chưa chắc.”
Nhạc Xích yến thấp giọng mỉm cười: “Chỉ cần có người chịu từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng…”
“Điện hạ đang nói là Bùi Cảnh Nhận dự định từ bỏ ngài?”
Nhạc Xích Yến: “…”
“Ồ không, là huynh đệ bất hòa?”
Nhạc Xích Yến: “…”
“Cũng không đúng,” ta suy nghĩ một lúc rồi nảy ra ý tưởng “Trở mặt thành thù!”
Lần này chắc là đúng rồi.
Nhạc Xích Yến thở dài: “Nếu có thể, sau này xin Hoắc tướng quân bớt dùng thành ngữ đi.”
“Ý tứ đúng là được, người làm gì trách móc nặng nề như vậy?”
Ta cười hì hì.
Nhạc Xích Yến cầm lấy một miếng bánh ngọt, cũng không vội ăn mà chậm rãi nghiền nát: “Hoắc tướng quân hẳn là hiểu ý của bản vương. Chỉ cần Hoắc tướng quân nguyện ý, cái gì cũng có thể có, kể cả Bùi Cảnh Nhận. ”
“Ra là vậy a…”
Mắt ta sáng lên: “Vậy thần hi vọng học đường trong thôn, sẽ có một nửa nam, một nửa là nữ.
“Từ nay trở đi, thi Hương, thi hội, thi đình……đều sẽ như vậy tuyển chọn.
“Tại triều đình, một nửa là nữ quan. Thương nhân cũng có một nửa là nữ phú hộ.
“Đàn ông có thể dệt vải, phụ nữ có thể luyện võ, đàn ông có thể canh giữ hậu trạch, phụ nữ có thể kiến công lập nghiệp – chỉ cần họ đồng ý!
“Điện hạ, ngài có thể làm được không?”
27
Nghe được yêu cầu của ta, Nhạc Xích Yến nhất thời không nói gì.
Thấy sắc mặt của hắn trở nên u ám, ta nhún vai, tiếp tục đưa chiếc bánh ngọt vào miệng.
“Nhạc Đình Nguyên có thể làm được những điều này sao?” Hắn hỏi.
“Ừm” ta nói một cách tự nhiên sau khi nuốt một miếng bánh, “Tất nhiên rồi.”
“Bản vương không tin!” Hắn nghiêm túc nói.
“Vậy thần thay đổi cách nói, từ những học đường trong thôn —— Ài, những cái đó bỏ qua đi, hãy nói đơn giản thôi.
“Nam chủ ngoại nữ chủ nội; Nam tử kiến công lập nghiệp, nữ tử ở phía sau hậu trạch; Nam tử tại triều làm quan, nữ tử quản lý việc bếp núc……”
“Ngài có thể đảm bảo những điều này không, thưa Điện hạ?”
Nhạc Xích Yến không chút do dự: “Ta có thể làm được.”
“Đúng rồi.”
Ta mỉm cười trợn mắt, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, người là đàn ông. Khi người trở thành hoàng đế, một tay nắm quyền. Đương nhiên, người sẽ muốn làm việc vì lợi ích của đàn ông, bởi vì người là một trong số họ. Thần không phải vậy, thần là phụ nữ.”
“Tất nhiên thần có thể trở thành một đại thần đầy quyền lực của Đại Ân vì nền tảng gia tộc, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở thần.”
“Thần nên làm gì với người phụ nữ khác bây giờ, những người không có gia thế?
“Còn Bùi Cảnh Nhận, cũng giống thần, là một đại thần quyền lực của Đại Ân.
“Trên đời này, kẻ thua kém hắn vẫn nắm quyền.
“Xin hỏi như vậy có công bằng không?”
Nhạc Xích Yến bình tĩnh nhìn ta và không nói một lời.
Ta mỉm cười nói tiếp: “Thần không phải lựa chọn Tam điện hạ, thần chỉ vì nữ tử trong thiên hạ, tìm một minh quân mà thôi. ”
Tốc độ của xe ngựa dần dần chậm lại.
Ta vén rèm lên nhìn một chút, xe ngựa đã sắp về đến Lục Bộ rồi.
Bánh trên đĩa đã ăn gần hết, ta vỗ nhẹ vụn bánh còn sót lại trên tay, chuẩn bị xuống xe.
“Hoắc nghê lạc.” Nhạc Xích Yến bỗng nhiên gọi ta.
Hắn bóp nát gần hết chiếc bánh ngọt trong tay, thanh âm lạnh lùng nói: “Nữ tử nắm quyền sao? liệu ngươi có thể chờ được đến ngày đó hay không?”
“Hẳn là có thể.”
Ta gãi gãi tai, quyết định lãng phí thêm chút nước bọt.
“Điện hạ, người cũng nói thần là người của học viện, nhưng thực ra thần là do một tay Đại công chúa nuôi dưỡng.
“Thần xuất thân từ binh nghiệp thế gia, rất quan tâm đến việc bày binh bố trận. Tuy nhiên, thần lại chỉ là một nữ tử.
“Mặc dù phụ thân cũng dạy thần luyện võ, nhưng ông ấy lại chưa bao giờ nghĩ rằng thần có thể đạt được thành tựu gì, thậm chí còn ném thần vào học viện để thần có thể học được chút văn chương.
“Ở học viện, thần không nghe lời phụ thân, suốt ngày nghịch ngợm đánh nhau, cho đến khi… gặp được Đại công chúa.”
Ta mỉm cười và chìm đắm trong hồi ức.
Khi gặp Đại công chúa, thần không phải là người – chỉ là một con nhím nhỏ, khắp người toàn gai nhọn.
Ỷ vào sức mạnh trời sinh , binh quyền thế gia, gặp ai cũng đánh, có chút hung tàn.
Về sau……
Sau này xảy ra nhiều chuyện, lúc bị hàng phục, đại công chúa xoa đầu thần nói:
“Tiểu Nghê Lạc, muội là một vị tướng tài, không thể lãng phí bản thân. Muội phải chăm chỉ học tập và nghiên cứu binh pháp.
“Nếu muội thành công, ta hứa sẽ để muội trở thành tướng quân, bảo vệ giang sơn.
“Người đã làm được.”
Ta mỉm cười nhìn Nhạc Xích Yến: “Đại tỷ tỷ đã làm được, khi còn sống đã sửa đổi luật pháp, để nam giới bình đẳng với nữ giới. Cho dù còn chưa được tất cả mọi người thừa nhận thì ít nhất cũng đã giữ được lời hứa.”
Người không bao giờ từ bỏ nguyện vọng ban đầu của mình cho đến khi ch/ế/t.
Làm sao ta có thể vì tình cảm nam nữ, ruồng bỏ cả thiên hạ?
“Xe dừng lại.”
Ta nửa quỳ, hành lễ một cái: “Thần, cáo lui.”
Đây là triệt để vạch mặt.
Một lần nữa, hay là mười lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Chỉ là……
“Bánh ngọt, đắng quá đi.”
28
Không lâu sau sự việc đó, trong triều bỗng lan truyền một tin đồn.
Nói Bùi Cảnh Nhận sắp thành hôn, cưới nữ nhi Giang Đông, liên hợp với gia tộc thế gia, vì Nhạc Xích Yến trợ lực.
Ta nguyên bản không tin, cũng không xem nó là chuyện gì lớn.
Không nghĩ tới, tảo triều hôm đó, Nhạc Xích Yến lại đề cập đến chuyện này.
Lão hoàng đế sức khỏe suy yếu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Bùi Cảnh nhận có muốn cầu thánh chỉ tứ hôn hay không.
Ta lẳng lặng nhìn về phía Bùi Cảnh Nhận.
Bùi Cảnh Nhận đứng ở nơi đó, không thừa nhận cũng không có cự tuyệt, tựa như hắn không liên quan gì đến chuyện này.
“Phụ hoàng.”
Nhạc Đình Nguyên là người lên tiếng đầu tiên: “Bùi tướng vừa làm xong tang lễ cho vong thê, oanh oanh liệt liệt một trận lớn, vẫn chưa tới nửa tháng, liền muốn cưới người mới, sợ là không thể nào nói nổi đi?”
Bùi Cảnh Nhận là gia chủ của Bùi thị Giang Nam, nếu như hắn cưới được nhi nữ Giang Đông, thì toàn bộ thế lực Nam Cảnh đều sẽ rơi vào tay Nhạc Xích Yến.
Đây cũng không phải là điều Nhạc Đình Nguyên muốn trông thấy.
Nhạc Xích Yến đã chuẩn bị từ lâu, lí do thoái thác đều đã chuẩn bị sẵn.
Hai người ở trên đại điện, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Người đại diện đều đã lên tiếng, các đại thần tự nhiên cũng muốn châm ngòi thổi gió.
Lão Hoàng đế không có kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát cho ra quyết định.
“Hôn sự của Bùi Khanh, chính hắn tự quyết định, người bên ngoài tham gia náo nhiệt làm gì, chờ sau khi nữ nhi Tần thị vào thành, nếu muốn tứ hôn, tùy thời có thể tìm trẫm.”
Nội thị đỡ lấy lão Hoàng đế hạ triều.
Bùi Cảnh Nhận dẫn đầu rời đi, từ đầu đến cuối, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Nhạc Xích Yến đi tới trước mặt ta, thấp giọng cười nói: “Tần Linh đã lên đường rồi, ngày nàng đến đế đô sẽ là lúc Bùi gia và Tần gia liên hôn. Khi đó, Thiệp cưới sẽ được phát rộng rãi, ta sẽ đích thân đưa đến phủ tướng quân, Hoắc đại tướng quân nhất định phải nể mặt uống chén rượu mừng này, biến lễ cưới này thành hiện thực.”
Ta siết chặt nắm tay và không nói với hắn một lời.
Nhạc Đình Nguyên bước đến gần ta hỏi: “Bùi Cảnh Nhận sẽ đồng ý sao?”
“…Không biết.” Ta nhẹ nhàng trả lời.
Có thể sẽ.
Nhạc Đình Nguyên thở dài hỏi: “Có thể để cho hắn không đồng ý sao?”
Ta cụp mi mắt xuống: “…Không biết.”
Khả năng là không thể.
29
Ta cùng Bùi Cảnh Nhận khác nhau.
Nếu ta muốn đối phó ai, liền trực tiếp xắn tay áo lên, một chiêu giải quyết sạch sẽ.
Còn hắn nếu muốn đối phó ai, liền thích ở trong lòng tính kế kẻ đó.
Hôm đó, ta trở lại phủ tướng quân, thiên tướng đưa lên một lá thư.
Chỉ cần nhìn chữ viết trên phong thư, ta liền biết đó là Bùi Cạnh Nhận.
Ta nín thở lao trở về phong ngủ, tựa lưng vào cánh cửa, kiềm chế bản thân, lấy lá thư mở ra.
Giấy viết thư màu trắng và chỉ có bảy chữ:
“Ngày kết hôn, sẽ không còn lâu.”
30
Ta là quân nhân.
Không.
Nói đúng hơn, ta là người chỉ huy quân đội!
Chúng ta tham gia quân ngũ, luôn tận tâm bảo vệ đất nước, tổ quốc của mình, hào tâm tráng chí.
Vì vậy, sau khi uống hết rượu trong Phủ tướng quân, ta mang theo dã tâm lớn lao đi tìm Nhạc Đình Nguyên.
Ta thậm chí còn không thể đi vững, nhìn thấy người, liền trực tiếp nhào tới.
“Nghê Lạc, muội đã uống bao nhiêu rồi?” Cô ấy ôm lấy ta, đỡ ta ngồi lên giường.
“Không nhiều, một chút, chỉ một chút thôi.” Ta ra hiệu bằng hai ngón tay và kéo gần khoảng cách giữa chúng lại.
Cô ấy ngồi bên cạnh ta, thở dài một tiếng, “Tội gì phải vậy chứ?”
Ta cười khúc khích, nheo mắt, nhe hàm răng trắng nhỏ: “Có phải bây giờ tỷ đang nghĩ, ta hiện tại đặc biệt thương tâm, đặc biệt khổ sở, mượn rượu giải sầu, mắc kẹt trong tình yêu không?”
Nhạc Đình Nguyên đều kinh ngạc: “Khó trách các nhà văn vĩ đại đều thích uống rượu, thứ đồ chơi này, thực sự có thể nâng cao kỹ năng nói nha… muội vậy mà có thể sử dụng chính xác tất cả các thành ngữ.”
Ta cắt ngang cô ấy, duỗi một ngón tay ra, lắc lắc.
“Tỷ sai rồi, muội không phải thương tâm, cũng không phải khổ sở, muội đang vui vẻ nha!”
Giọng nói của ta vô thức cao lên một chút, ta cười nói: “Muội đang rất vui vẻ, từ khi khôi phục ký ức… Không, không phải thời điểm khôi phục ký ức, là sớm hơn, là…là từ lúc hắn cười với muội…Lại sớm hơn một chút…Lần đầu tiên gặp…”
“Đợi một chút!”
Nhạc Đình Nguyên đè lại ta: “Không thể sớm hơn được.”
Ta hét lớn: “Muội yêu Bùi Cảnh Nhận, vui vẻ khi ở bên cạnh hắn, muội từng nói với tỷ— Muội, Hoắc Nghê Lạc, yêu Bùi Cảnh Nhận, yêu, rất rất yêu hắn.
“Tiểu tổ tông nhỏ giọng một chút!” Nhạc Đình Nguyên bịt tai lại, “Đừng có dùng nội lực, chuyện này còn chưa thể để cả thành biết đâu.”
“…Thế nhưng là, yêu cũng vô ích.”
Ta cười đến mức cả người run rẩy: “Bởi vì trên đời này, có quá nhiều thứ còn so với tình yêu quan trọng hơn, hay thậm chí là chính bản thân muội…Muội rất đau khổ, thật sự đau khổ, cầu mà không được, được thì lại mất…cái gì cũng đắng, bánh ngọt, rượu…Tất cả đều đắng.”
Nhạc Đình Nguyên không nói gì, ôm ta, để ta tựa vào bờ vai của cô ấy.
Ta cảm thấy trong mắt hình như có thử gì đó rớt xuống, nhưng cũng ngăn không được cười điên cuồng:
“Rõ ràng muội chính là người đưa ra quyết định, nhưng muội vẫn rất tham lam… người, không thuộc về muội, tình, muội có thể vụng trộm đem giấu trong lòng. Muội không cần ở bên hắn cũng được, chỉ cần chút kỷ niệm vui vẻ để tưởng niệm…Nhưng, hóa ra như vậy vẫn không được, vẫn đau đớn như vậy.”
“Nhưng hôm nay, muội không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì hắn cũng đã đưa ra quyết định.”
Ta cười đến không dừng được, nước mắt lại rơi xuống như mưa.
“Tại sao? Tại sao hắn phải làm cây đao kia? Tại sao?
“Tại sao?
“Tại sao……”
Ta hỏi đi hỏi lại một vấn đề mà không có câu trả lời, trước mắt mờ đi, đầu óc dần trở nên nặng trĩu.
Bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện.
“…Điện hạ…Bùi…Thư mật…”
Còn điều gì nữa, ta cũng không biết.
Tầm nhìn duy nhất còn lại là bóng tối vô tận.