Nguyện Để Em Ngược Cả Đời - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:15:53
1
Tôi đập đùi đánh “bốp” một cái:
“Thằng bé làm sao biết được Cố Hành Chi là ba nó?!”
Lâm Nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt trốn tránh như có tật giật mình.
Chính là cậu ta rồi!
“Là cậu nói với thằng bé phải không?!”
“Không phải!” Lâm Nhiên hét lên chối ba y, rồi lúng búng nhỏ giọng:
“Không cố ý… là trót miệng nói ra thôi…”
Tôi tức đến cắn môi:
“Đã vậy còn đưa tôi xem tin?!”
“Nếu tôi không đưa, cậu cũng sẽ thấy mà. Tin này hot vậy cơ mà.”
Lâm Nhiên bĩu môi, ra vẻ chính nghĩa:
“Khai báo thành thật thì khoan hồng, chống đối là nghiêm trị đấy.”
...
Tôi sắp tức ch ết rồi!
Phải nhanh chóng đưa Chu Chu về.
Lỡ thằng bé phá hỏng tiệc đính hôn của Cố Hành Chi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
...
Tôi lao tới nơi, nhưng lúc đến nơi thì trong hội trường tiệc cưới chỉ còn nhân viên đang dọn dẹp.
Xong đời rồi.
Chắc chắn Chu Chu đã làm loạn thật rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông — số lạ.
Có linh cảm chẳng lành, tôi do dự vài giây rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng trẻ con mềm mại:
“Mẹ ơi, con đang ở phòng tổng thống trên tầng thượng. Mẹ chỉ cần nói tên ba là họ sẽ dẫn mẹ lên…”
“Ba ơi, con nói thế đúng không?”
“Đúng, Chu Chu thông minh lắm.”
……
Hai người này tính toán tôi kỹ quá rồi đấy!
Tôi lập tức lên tầng, đến trước cửa phòng tổng thống của Cố Hành Chi, hít sâu một hơi, chỉnh lại trang phục, chắc chắn mình chỉnh chu hoàn hảo mới gõ cửa.
Cửa mở ra — gương mặt ấy vẫn không thay đổi theo năm tháng…
Không, thật ra có thay đổi. Trông càng trưởng thành, càng đẹp trai, càng đàn ông.
Nhưng mà tôi cũng đẹp hơn trước nhiều!
Tôi hơi ngẩng cằm, giữ thế chủ động. Gặp lại người yêu cũ, quy tắc hàng đầu là không được tỏ ra thua kém, phải cho đối phương biết: mình sống tốt hơn người ta rất nhiều.
Tôi chính là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, không bao giờ chịu thua cuộc!
“Xin chào anh Cố, Chu Chu đâu? Tôi đến đón thằng bé về.”
Tôi mỉm cười duyên dáng, phong thái nhã nhặn, thanh lịch.
“Nếu Chu Chu gây phiền phức cho anh, tôi sẽ giải quyết. Tôi sẽ giải thích với vị hôn thê của anh, chuyện giữa chúng ta sớm đã—”
“Tống Ninh, kẻ mắt của em bị lệch rồi.”
…
Tống Ninh, kẻ mắt của em bị lệch…
Lệch…
LỆCH!!!
Trời ơi mất mặt quáaaaaaa!
“Vào đi.”
Anh ta thản nhiên nói.
Tôi hất tóc, không chịu lép vế:
“Kiểu kẻ mắt này là trend năm nay, anh không hiểu thì đừng nói linh tinh.”
Tôi ngẩng đầu bước vào phòng. Chu Chu như một quý ông nhỏ tuổi, lễ phép mời tôi ngồi:
“Mẹ ơi, con đã nói chuyện với ba rồi. Ba nói ba không bỏ con đâu.”
Tôi hít sâu, giữ nụ cười thanh nhã:
“Chu Chu ngoan, chuyện này chúng ta về nhà rồi nói được không?”
“Ngay bây giờ luôn đi.”
Cố Hành Chi bước tới, giọng lạnh băng:
“Chu Chu có quyền biết ba mình là ai, có quyền nhận ba ruột. Và tôi — cũng có quyền đó.”
2
Ánh mắt Cố Hành Chi nhìn tôi chẳng khác nào chuẩn bị mở phiên tòa xử tội.
Anh ta đang trách tôi sinh con mà không nói cho anh biết sao?
Anh ta lấy tư cách gì trách tôi?
Tôi chẳng sai chỗ nào cả.
Nhưng giờ anh ta đã nói rõ ràng như vậy, Chu Chu cũng có vẻ muốn nhận lại bố, tôi còn có thể làm gì?
Tôi là người thấu tình đạt lý mà.
“Đúng, Chu Chu là con trai anh. Nhưng tôi không thấy việc tôi không nói cho anh biết là sai. Đây là cơ thể của tôi, tôi muốn sinh thì sinh. Anh muốn làm ba của Chu Chu cũng được, trước hết nên hỏi lại vị hôn thê của mình đi.”
“Ý em là, tôi công khai thân phận Chu Chu, nói với tất cả mọi người nó là con tôi, em không phản đối?”
Tôi nghẹn họng, suýt ngạt thở.
Hối hận vì ban nãy lỡ làm người rộng lượng.
Nếu anh ta muốn giành quyền nuôi con thì sao?
Không đời nào tôi để anh ta cướp Chu Chu đi.
Nhưng lời đã nói, không thể rút lại. Mất mặt lắm!
Tôi ngẩng đầu, cứng rắn:
“Không phản đối. Nhưng anh không được giành quyền nuôi Chu Chu.”
Ánh mắt Cố Hành Chi lạnh lẽo nhìn tôi mấy giây:
“Tống Ninh, tôi không phải loại người như em.”
…
Gì vậy? Anh ta vừa mắng tôi à?
“Với lại…”
Anh ta nói tiếp:
“Tôi không có vị hôn thê.”
“Sao có thể? Tin tức nói rõ ràng mà…”
Tôi quay sang nhìn Chu Chu.
Chu Chu gật đầu, giọng non nớt vang lên:
“Mẹ ơi, là con nhầm. Là dì con đính hôn.”
À à…
Lại là truyền thông vớ vẩn. Tôi là người trong ngành, hiểu mà.
Như tuần trước, tạp chí SWGA dám cho outfit ngày 13 của tôi vào danh sách "thảm họa thời trang".
Mặt tôi mất sạch trong giới!
Nhưng mà…
Khoan đã!
“Anh không có vị hôn thê?”
Cố Hành Chi bình thản đáp:
“Ừ.”
Tôi bắt đầu hơi phấn khích.
“Vậy có bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Thế… người thích cũng chưa có à?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút khó hiểu:
“Cũng không có.”
Tuyệt vời!
Tôi cuối cùng cũng lật ngược thế cờ!
Tôi đắc ý nhìn anh ta:
“Tôi có.”
Cố Hành Chi: “…”
Đấy, bị tôi vượt mặt rồi, chắc tâm trạng đang tệ lắm.
Mà anh buồn thì tôi vui.
Chu Chu chạy tới nắm tay tôi, ngẩng đầu nhìn:
“Nhưng mẹ ơi, mẹ có đâu?”
Tôi đứng không vững suýt ngã.
Cái đứa con này, phản chủ quá rồi!
Tôi ho nhẹ:
“Có chứ, mẹ chưa kịp nói với con thôi.”
Chu Chu chớp mắt, có vẻ định nói thêm gì đó. Tôi nhanh chóng cắt ngang:
“Muộn rồi, mai nói tiếp. Chu Chu, mình đi thôi.”
Chu Chu lưu luyến nhìn Cố Hành Chi.
Anh ta ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé:
“Chu Chu, mai ba tới tìm con. Sau này, bất cứ lúc nào con muốn gặp ba đều được.”
“Vậy chúng ta móc ngoéo.”
Hai người thật sự móc tay nhau.
Tôi đứng nhìn, nghĩ bụng: anh ta cũng ra dáng ba lắm đấy chứ.
Chỉ là với tôi thì không được tử tế như vậy thôi.
Hừ, bỏ đi, chuyện cũ rồi.
Cố Hành Chi tiễn tôi và Chu Chu xuống lầu — thật ra là tiễn Chu Chu là chính.
Tôi nhìn Chu Chu vẫy tay lia lịa với anh ta, không nhịn được hỏi:
“Chu Chu, con thích anh ta đến vậy sao?”
“Dạ, vì chú ấy là ba con mà.”
“…Được rồi, vì con thích, mẹ cho hai người nhận nhau.”
Tôi đây vốn là kiểu người rộng lượng, hiểu chuyện, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ đâu.
Tất nhiên, với điều kiện là — Cố Hành Chi không được giành quyền nuôi con với tôi.
Hy vọng anh ta giữ đúng lời.
Đừng có giở trò mờ ám đấy nhé.
3
Sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Hành Chi.
Chu Chu đã đến trường mẫu giáo, tôi một mình đến quán cà phê đã hẹn.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề, đưa tôi một bản thỏa thuận: muốn cùng tôi nuôi dưỡng Chu Chu, mỗi tháng sẽ chu cấp năm triệu tiền nuôi con, ngoài ra còn có quỹ, bất động sản, mặt bằng kinh doanh gì đó. Tôi lướt qua sơ sơ, tổng giá trị hơn ba trăm triệu.
Tạm coi như… hài lòng.
“Cùng nuôi thì tôi không phản đối.”
Tôi ký tên luôn, rồi đưa tay ra:
“Hợp tác vui vẻ.”
Cố Hành Chi cười lạnh một tiếng, bắt tay với tôi.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy anh ta cực kỳ miễn cưỡng, có vẻ vẫn đang giận tôi vì đã sinh Chu Chu mà không nói với anh.
“Anh còn muốn gì nữa? Tôi đã đồng ý cùng nuôi Chu Chu rồi đấy nhé.”
Tôi cau mày.
Cố Hành Chi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Tống Ninh, từ lúc em mang thai đến giờ, gần năm năm rồi. Năm năm tôi không có mặt trong cuộc đời thằng bé — điều đó em không bao giờ bù đắp được. Em vẫn như xưa, bướng bỉnh và ngang ngược, chẳng thay đổi gì cả.”
“Anh đang trách tôi đấy à?”
Tôi tròn mắt.
“Đó là anh tự cho là đúng thôi. Tôi không thấy mình làm sai gì cả. Còn anh thì vẫn vậy, chuyện gì xảy ra cũng chỉ biết đổ lỗi cho tôi, chưa từng tự nhìn lại bản thân. Anh mới là người ích kỷ, chẳng hề thay đổi.”
Tôi rời khỏi quán cà phê, chạy đi tìm Lâm Nhiên.
Lúc lên xe, thấy có tay săn ảnh đang chụp trộm. Tôi cũng quen rồi — dù gì tôi cũng là đệ nhất tiểu thư Kinh Thành, fan Douyin vượt mốc 9 triệu, người của truyền thông chính hiệu.
Clip outfit của tôi mỗi lần đăng đều cực kỳ cháy…
Nói đến lại thấy tức, năm ngoái tạp chí SWGA mời tôi chụp bìa, tôi từ chối. Từ đó họ cứ bôi xấu style ăn mặc của tôi mãi. Một tờ báo giấy mà cũng đòi ra oai? Giờ chẳng còn ma nào đọc!
May mà dân tình có mắt tinh đời.
Tôi vừa kể vừa hậm hực. Lâm Nhiên thì như kiểu chẳng theo kịp nhịp câu chuyện:
“Chuyện đó qua lâu rồi, giờ cậu vẫn lôi ra kể? Có phải ai vừa khiến cậu bực không?”
“Còn không phải Cố Hành Chi à!”
Tôi tức đến nghiến răng:
“Anh ta dám nói tôi bướng bỉnh, chẳng thay đổi gì!”
Lâm Nhiên đảo tròng mắt, giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi…
“Thì đúng mà.”
“…???”
“Hồi xưa chẳng phải vì cậu quá bướng nên mới hủy hôn à? Hai người đính hôn rồi, cuối cùng cậu lật kèo, khiến cổ phiếu hai công ty bay sạch mấy chục tỷ đó!”
Tôi lập tức hét lên cắt ngang:
“Là anh ta cướp mất dự án Hoa Thành trước! Tôi đã nói tôi rất muốn rồi mà còn giành — anh ta mới là kẻ ích kỷ!”
Lâm Nhiên lườm tôi:
“Nhưng mà nói thật, Cố Hành Chi đúng là có lý. Dự án đó vào tay anh ta mới phát huy được tối đa giá trị, mà không phải chia đôi lợi nhuận cho cả hai công ty rồi sao? Cậu còn muốn sao nữa?”
“Giỏi lắm ha? Cậu đi làm bạn với anh ta đi.”
Tôi giận dỗi xách túi đứng dậy định đi.
Lâm Nhiên túm tay tôi lại:
“Trời ơi đừng! Tôi không nói nữa được chưa? Trong mắt tôi cậu vẫn là nhất! Từ lúc cậu làm blogger thời trang đến giờ, kéo về bao nhiêu tương tác cho công ty, xử lý truyền thông đỉnh khỏi bàn. Giờ người ta gọi cậu là nữ tổng tài tiểu thư số 1 Kinh Thành, xinh đẹp, thông minh, tài giỏi. Nếu Cố Hành Chi không biết trân trọng — thì anh ta đúng là thằng ngốc!”
Đúng, rất đúng.
Tôi rất thích nghe kiểu nịnh đó.
“Tôi không tin là tôi đấu không lại Cố Hành Chi! Tôi về công ty đây!”
“Khoan! …Ôi trời ơi,” Lâm Nhiên bất lực, “Cậu lại định đấu với anh ta chuyện gì nữa vậy? Cầu xin cậu yên ổn giùm tôi một hôm có được không?!”
Tôi đóng sầm cửa, bỏ mặc tiếng rên rỉ phía sau.
Tôi quyết rồi — lần này phải phục thù vụ Hoa Thành năm đó!