Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NGUYỆN KIẾP SAU VẪN GẢ CHO CHÀNG - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:49:21

Trong lòng ngứa ngáy, Đỗ gia thật sự giàu , giờ đây những coi thường trong lòng, thì bề ngoài cũng cung kính.

 

Còn về bà mẫu , bà ít gây trở ngại cho .

 

đừng quên, là con gái phú thương, việc kiểm tra sổ sách , lẽ nào còn đấu ?

 

Mấy ba lượt, đều trấn áp.

 

Người duy nhất thể trực tiếp xử lý, lẽ là tiểu thúc tử Đỗ Nhược Đình , ban đầu Đỗ Thiến Nhi và đều ưa .

 

Đỗ Thiến Nhi chi tiền cùng lắm cũng chỉ mua một vài đồ trang sức, quần áo.

 

Còn Đỗ Nhược Đình, thì nhiều hơn nhiều, cứ hôm nay chơi mã cầu, ngày mai tửu lầu, một là hàng trăm lượng, hơn nữa bà mẫu nuông chiều kiêng nể gì, mới về, cũng tiện quản quá mức.

 

Thành phần lớn thời gian, đều để đạt ý .

 

, cũng chỉ đến thế thôi.

 

Ta cuối cùng toại nguyện.

 

Không tình yêu của phu quân, nhưng bạc và quyền thế thực sự.

 

Đỗ Nhược Lân quả hổ là thần đồng, tổn thương là thể chứ đầu óc.

 

Hắn thực chuyện, chỉ là chán ghét và lười vạch trần mà thôi.

 

Lúc một bên, mang theo chút báo thù nhỏ cho việc ép phục tùng đêm tân hôn:

 

"Giờ đây nàng cứ vui vẻ cho thỏa thích, đợi ba năm năm nữa, sẽ còn hưởng hương vị nữa ."

 

Ta: "Vì là ba năm năm nữa?"

 

Trên gương mặt trắng xanh tuấn tú của Đỗ Nhược Lân nở một nụ gian xảo:

 

"Vì ba năm năm nữa, bệnh chết, nàng con, chắc chắn sẽ chờ đợi thêm một khắc nào mà giao bộ gia sản cho con trai út của bà ."

 

"Nếu , nàng nghĩ vì dễ dàng trao quyền quản gia cho nàng như ?"

 

Cạch.

 

Một hạt bàn tính rơi xuống đất.

 

Đỗ Nhược Lân ho, giọng nhẹ:

 

"Có lẽ, còn cần đến ba năm năm."

 

Mắt đảo vòng, bỗng bật dậy.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

--- Chương 19 ---

 

Đỗ Nhược Lân tưởng rằng, sẽ chăm sóc chu đáo, đối xử với cẩn thận từng li từng tí.

 

Ít nhất đừng như , cứ ỷ yếu mà ép phục tùng.

 

Thực tế, đoán đúng một nửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-12.html.]

Ta quả thật đối xử với hơn, ít nhất là tìm cho nhiều đại phu, nhưng bệnh căn để từ sớm, ngay cả Ngự y cũng bó tay.

 

Ngược là Đỗ Nhược Lân, vì thế uống thêm vài chén thuốc.

 

ngoài , thì còn gì nữa.

 

Ta vẫn ép những việc , ăn uống no say nhanh nhẹn mặc quần áo cho , tỉnh dậy thần thanh khí sảng, bắt đầu một ngày quản lý sổ sách kiếm tiền.

 

Mọi thứ dường như chẳng đổi.

 

Ta nhanh chóng nắm vững công việc hậu trạch của Đỗ gia, Đỗ Nhược Đình tiếp tục cùng những bạn của hàng ngày ngoài, hỏi chuẩn thi cử?

 

Hắn thờ ơ khoát tay:

 

"Với tài học của , gì mà thi đậu! Cho dù đậu, chẳng vẫn còn cha ? Ta vẫn thể sống , huống hồ Đỗ gia đều là của !"

 

Còn Đỗ Thiến Nhi thì bận rộn hẹn hò với Hoắc Nghiên.

 

Đã ít , hai họ đều chạm mặt ở hậu viện.

 

Hoắc Nghiên thấy luôn gì đó, nhưng đều vì Đỗ Thiến Nhi mặt mà nên lời.

 

Hắn cũng coi như thành tâm nguyện, đời còn bồng bột, sự nâng đỡ của Hoắc gia, giờ đây chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

 

Sau kết với Đỗ gia, thể là như hổ thêm cánh.

 

Ta đối với chuyện ý kiến gì, chỉ hỏi Đỗ Thiến Nhi một câu:

 

"Ngươi thật sự gả cho Hoắc Nghiên ?"

 

Đỗ Thiến Nhi đề phòng :

 

"Vì ? Tẩu chẳng qua là thấy gả chứ gì? Đừng tưởng , Bùi Xu cướp phu quân của , tẩu là tỷ tỷ như thế ai giúp nàng gây trở ngại cho !"

 

"Bùi Uyển cho tẩu , bớt tính toán , nếu , tẩu sẽ quả ngọt !"

 

Nàng la lối đòi thêm nhiều của hồi môn.

 

Ta là quản sổ sách keo kiệt.

 

Ta thở dài, thêm lời nào.

 

Còn về bà mẫu .

 

khá yên tĩnh.

 

Ít nhất, chúng vẫn thể duy trì sự yên tĩnh bề ngoài.

 

Đỗ Nhược Lân hết cách .

 

Chúng cứ thế mà sóng gió trôi qua nửa năm.

 

Người một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngoại trừ mỗi nửa tháng một cưỡng ép phục tùng , những lúc khác vẫn đối xử , ít nhất còn chu đáo mặc quần áo cho .

 

Ngay cả thuốc uống cũng là chọn lọc kỹ càng.

 

 

Loading...