Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nguyện Một Đời Yêu Không Hối Tiếc - Chương 1: Xuất thân

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:54

    Âm thanh hỗn tạp, ánh sáng lập lòe, hai tai của Nhuệ Vũ ù và chỉ những âm thanh nhiễu loạn, khóe miệng nàng là vệt m.á.u dài vẫn ngừng túa . Nàng cố lết vươn tay về phía thanh kiếm gãy, đôi tay run rẩy, bờ môi mím chặt cố gắng kìn nén cơn đau dữ dội. Nàng cố gắng ngước lên và về phía đang vô cùng đau đớn gào thét tên nàng trong tuyệt vọng. Cẩm y vệ giữ chặt lấy , m.á.u tươi nhuốm đỏ tròng mắt khiến nàng còn rõ gương mặt thuộc nữa. Tất cả những gì rõ nét nhất đang dần hiện trong tâm trí nàng lúc là kí ức tươi xưa cũ. Tiếng thở dồn dập dần át bằng âm thanh trong trẻo của núi rừng chim chóc…

   Con suối nhỏ trong veo cạnh chân núi ngày đêm vẫn ngân nga khúc ca núi rừng  hòa theo tiếng rì rào của lá trúc đung đưa trong gió. Xa xa ngoài bãi đá cuội thấp thoáng dáng của một đàn ông trung niên bên chiếc cần câu đang bóng mặt nước. Chiếc mũ rơm rộng vành che rợp cả khuôn mặt phong sương của lão. Ánh mắt chăm chú làn nước trong ngọt ngào vẫn đang mải miết chảy theo dòng. Ánh chiếu chín mọng ôm ấp lấy gian của cả một vùng sơn cước hoang sơ, cả và cảnh vật lặng lẽ in lên bóng chiều già nhưng một bức tranh thủy mặc đầy êm ái đệm thêm khúc nhạc nhẹ nhàng của buổi hoàng hôn. Một chiếc xuồng nhỏ lướt nhẹ cùng tiếng khua trèo trong nước tạo nên những lớp sóng nhấp nhô mơn man lên bờ đá.

Tiếng của ông lão xuồng vang lên phá vỡ gian tĩnh lặng đang bao trùm lên chiền núi:

- Trúc Nhân Sư vẫn thu cần ? Hôm nay cũng cả một mẻ lưới đầy, vẫn về nhưng sợ tối bà nó mong.

Lúc bấy giờ đàn ông trung niên mới ngước lên với ông lão làng chài cất tiếng lớn trầm:

- Hương mộc lan từ bìa rừng theo gió tận đây khiến quên cả thời gian, cứ ngẩn ngơ mãi cho đến khi thấy tiếng của ông.

Ông lão làng chài lớn:

- Ông cứ chứ ông câu bắt cá, cái nỗi ngẩn ngơ của ông thì trần tục như thì mà hiểu .

Trúc Nhân Sư chỉ nhoẻn thu cần : Về thôi! Có cá .

  Nói bước ung dung về phía rừng trúc, bóng dần khuất hẳn trong bóng chiều già. Người đàn ông trung niên đó vùng nhưng ở trong rừng trúc đó cũng gần hai mươi năm. Khi đến đây, ông mang theo hai đứa trẻ dựng một ngôi nhà nhỏ sâu trong rừng trúc và cứ thế ẩn dật chốn thâm sơn cùng cốc hết ngày qua tháng . Ban đầu trong vùng chẳng ông là ai, tên gì, bao nhiêu tuổi, lai lịch thế nào, chỉ ông hái thuốc bắt bệnh và chữa cho dân quanh vùng, ông còn dạy họ cách nuôi gia súc, canh tác cho hiệu quả nhất. Ông chỉ đến khi ai đó cần và rời khi xong việc mà nhận bất cứ thứ gì, phong thái lúc nào cũng ung dung và điềm đạm đến lạ kì. Người dân trong vùng vô cùng kính trọng nên gọi ông là Trúc Nhân Sư. Ông sống trong rừng trúc cùng hai đồ , mới ngày nào chỉ là những đứa trẻ thơ dại thấm thoát trở thành nam thanh nữ tú, giỏng giang, cứng cáp. Người nam tên Nhuệ Hưng, năm nay cũng hai mốt tuổi, nữ thì đang còn là một thiếu nữ mười sáu.

Nhìn hai đồ lớn lên từng ngày và giờ đây đều trở nên cứng cáp, lanh lợi mà Trúc Nhân Sư thêm an lòng. Nhân duyên giữa ông và Nhuệ Hưng, Nhuệ Vũ cũng , ông vẫn luôn cho đó là mối duyên mà ông trời ưu ái ban tặng. Nhìn hai đứa trẻ đang đùa giỡn với , ông khẽ mỉm nhớ về mối nhân duyên năm .

- Vào một buổi chiều cuối thu hơn mười lăm năm về , Trúc Nhân Sư qua một thị trấn náo nhiệt, phồn thịnh cách kinh thành xa lắm. Ông rời khỏi thị trấn xa, ngay mỏm đá phía thị trấn thì thấy một đám gần đó. Tiến gần hơn thì thấy rõ một toán mặc đồ đen cùng gươm đao sáng loáng đang lăm le tới gần một phụ nữ trung niên và một sáu bảy tuổi. Người phụ nữ ôm chặt bé và sức van xin đám tha cho bé đó. hết câu thì tên đầu lao lên vung đao c.h.é.m tới tấp. Chưa sự tình nhưng Trúc Nhân Sư lao tới đạp mạnh khiến gã ngã văng , nhưng phụ nữ qua khỏi, bà ôm lấy đưa bé và vẫn cố gắng che chở cho tới thở cuối cùng. Trúc Nhân Sư đỡ lấy bà thì bà thoi thóp và cố thì thầm gì đó, dứt lời thì tắc thở mà chết. Trúc Nhân Sư ôm lấy bé, lúc vẫn đang nức nở cái c.h.ế.t của phụ nữ . Hóa phụ nữ là v.ú nuôi của Vĩnh Bảo (tên của bé) và gã đàn ông g.i.ế.c hại bà chính là quản gia trong gia trang của song Vĩnh Bảo. Hắn bày mưu g.i.ế.c hại cả gia đình của chủ nhân để cướp đoạt tài sản. Trong lúc loạn lạc mẫu của Vĩnh Bảo xả để v.ú nuôi đưa chạy trốn, thế nhưng tên quản gia ác độc đuổi cùng g.i.ế.c tận để diệt khẩu nên truy sát đến tận đây. Khi rõ sự tình, Trúc Nhân Sư mỉm hiền từ an ủi Vĩnh Bảo nhẹ nhàng xé vạt áo bịt mắt bé đáng thương . Tên chỗ hoang vu nên cũng giấu giếm mà lộ rõ ý g.i.ế.c nốt hai để tránh hậu họa . Không để Vĩnh Bảo chờ lâu, mắt bé chỉ lóe lên vài vệt sáng hỗn tạp của binh khí, kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết của đám . Trúc Nhân Sư nhẹ nhàng đút kiếm vỏ ông nắm lấy đôi tay bé bỏng vẫn còn run rẩy mà dắt . Ánh chiều dần tắt, màn đêm tràn xuống đè nặng lên nhưng t.h.i t.h.ể la liệt mặt đất bỏ phía hai thầy trò. Từ đó trở Nhuệ Hưng theo Trúc Nhân Sư về rừng trúc, lẽ là khi ánh mắt ân cần của đàn ông lạ mặt, một niềm tin và hi vọng mãnh liệt nào đó dần hình thành trong tâm trí của trải qua một biến cố khủng khiếp trong đời gắn kết mối lương duyên sư đồ từ hai xa lạ.

- Sau khi đưa Vĩnh Bảo về rừng trúc, ông nhận đồ và đổi tên thành Nhuệ Hưng và đó lâu hai thầy trò cùng gặp Nhuệ Vũ, khi đó nàng vẫn còn là mốt đứa trẻ sơ sinh.

- Ngày hôm đó, Trúc Nhân Sư và Nhuệ Hưng lấy thuốc cách rừng trúc cũng khá xa về phía nam, trời đổ cơn mưa lớn trong khu rừng già càng khiến con đường núi trở nên trơn trượt. Trúc Nhân Sư chợt nhận vết m.á.u vẫn còn mới loang bùn đất dẫn trong núi, hai thầy trò theo vết m.á.u tới một hang đá ẩm thấp. Một con báo đen to lớn đang l.i.ế.m láp vết thương khá sâu ở bụng, m.á.u ngừng túa khiến nó rên lên từng cơn đau đớn. Vừa thấy lạ tiến đến nó liền gầm gừ vẻ giận dữ, ánh mắt nó gằn lên những tia cảnh giác hướng về phía hai kẻ lạ mặt.

Nhuệ Hưng thốt lên: Có một đứa bé kìa sư phụ.

Trúc Nhân Sư trầm ngâm: Con báo lẽ hại đứa trẻ mà giống như đang cố gắng bảo vệ đứa trẻ khỏi thứ gì đó hại nó.

Dù m.á.u ngừng rỉ từ vết thương nhưng con báo vẫn gồng dậy hạ thấp vai để sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Trúc Nhân Sư nhẹ nhàng tiến về phía , dần cúi xuống đưa tay về với ánh mắt thiện chí, ông cố gắng tiếp cận con báo và khiến nó cảm thấy an . Cặp nanh sáng loáng của con thú dữ ngày một gần bàn tay của Trúc Nhân Sư, nó hít hít nhưng vẫn dương mắt cánh giác với kẻ lạ mặt, ông đặt tay thấp hơn nhẹ nhàng :

- Hãy để giúp, sẽ hại đứa bé đó. Ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nó.

Con báo hồi lâu mắt Trúc Nhân Sư, ánh mắt nó từ từ giãn , móng vuốt cũng thu , vẻ như nó cảm nhận thiện ý của ông và cảm thấy thể tin tưởng. Nó bệt xuống, thoi thóp thở, ánh mắt đau đớn theo đôi tay Trúc Nhân Sư dần tiến đến ân cần ẵm đứa bé kháu khỉnh lòng. Hai thầy trò chôn cất báo đen rời khỏi hang cùng với đứa trẻ, họ men theo sườn núi để trờ về ngôi nhà trong rừng trúc. Khi qua con thác lớn thì gặp hai tiều phu đang lấy nước, lúi húi bàn tán. Họ đại bản doanh của Quách trại chủ quân đội triều đình đánh úp và thất thủ đêm qua, Quách trại chủ vì quá uất hận nên liều sống c.h.ế.t với quân triều đình. Kết quả là quân triều đình thương vong nặng nhưng doanh trại họ Quách thiệu rụi, giờ đây chỉ còn đống đổ nát và xác c.h.ế.t la liệt lạnh lẽo sâu trong núi. Nghe tới đây thì Trúc Nhân Sư cũng hiểu sự tình, ông cũng về vị trại chủ , ông là một nam tử hán với sức khỏe hơn , tính tình cương trực, thẳng thắn, khí khái ngút trời. Ông căm ghét sự dối trá và bất công, vốn là con nhà võ nên lúc nào cũng hừng hực nhuệ khí, sợ hãi nên bao giờ hạ luồn cúi bất cứ thế lực nào. Năm đó khi phụ quan chi huyện bức hại đến mức uất ức tự vẫn trong tủi nhục. Ông c.h.é.m c.h.ế.t tên quan huyện đó bỏ trốn lên núi dần dần chiêu mộ trai tráng lập nên một doanh trại, nhờ dũng khí phi phàm, lý tưởng sáng suốt mà doanh trại ngày càng lớn mạnh. Ông dẹp hết đám thổ phỉ khắp nơi, g.i.ế.c hết đám cường hào ác bá trong vùng, xóa sổ đám vô chuyên ức h.i.ế.p dân lành. Ông vốn chẳng bất mãn gì với triều đình nhưng ông chờ đợi mệnh lệnh từ một nơi vốn chẳng hiểu nỗi khổ của bách tính. Huống chi trong triều đình thì cũng thiếu những kẻ nịnh thần, xàm tấu khiến cho nỗi thống khổ của dân càng trở nên vô vọng. Ông chỉ trời hành đạo, ông vốn cống hiến cho đất nước, trở thành một mũi kiếm của chính đạo để tiêu diệt những kẻ xa, xảo quyết khắp nơi để dân chúng hưởng cuộc sống thái bình, ấm no. Tuy chống triều đình nhưng về lý mà thì ông tuân theo sự kiểm soát của triều đình, cộng thêm những việc ông sớm biến ông thành cái gai trong mắt của những kẻ gian thần. Qua những lời xàm tấu của chúng thì dần dần doanh trại họ Quách đần trở thành mối đe dọa hề nhỏ. Triều đình cũng khá đau đầu về chuyện khi hai luông ý kiến đưa :

- Một là thỏa hiệp với họ và hai là tiêu diệt họ.

Bây giờ thì kết quả quá rõ ràng nhưng điều khiến xót xa chính là sự tàn nhẫn của triều đình với một chính quân luôn mang sự công bằng cho kẻ yếu. Trong suốt thời gian hoạt động, Quách trại chủ luôn dân ngưỡng mộ và yêu quý giờ đây trong danh nghĩa phản tặc chống triều đình. Họ còn nhắc thêm về một con báo đen vốn là thú cưng của Quách trại chủ. Có rằng thấy nó chạy thoát khi xảy hỗn chiến, vẻ nó thương nặng trong lúc sát cánh chiến đấu cạnh chủ nhân. Ngoài , họ còn thêm về con gái của Quách trại chủ mới sinh vài tháng cũng rõ sống c.h.ế.t . Cả doanh trại đều g.i.ế.c sạch chừa một ai thì e rằng đứa bé cũng lành ít dữ nhiều, chỉ là họ cảm thấy khiếp sợ sự tàn bạo của quân triều đình, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng tha. Hai tiêu phu kết thúc câu chuyện bằng tiếng thở dài, như thương tiếc cho Quách trại chủ, như tiếc thương cho phận thấp bé của họ vì mất một hùng luôn che chở cho họ.

Ánh nắng yếu ớt mệt mỏi lui về phía chân trời bỏ những bóng lặng lẽ tiễn đưa đội quân về yên nghỉ nơi đất sâu rừng thẳm. Trúc Nhân Sư hướng mắt về phía xa xăm, nơi những dãy núi hùng vĩ dần ẩn bóng đêm xuống gương mặt ngây thơ, trong trẻo của đứa bé kháu khỉnh đang gọn trong vòng tay của mà im lặng hồi lâu.

 Ấy mười sáu năm trôi qua, dù xuất khác nhưng đều Trúc Nhân Sư nuôi dạy từ bé, lớn lên cùng nên Nhuệ Hưng và Nhuệ Vũ luôn coi nhưng em ruột thịt, ngày ngày cùng luyện tập, cùng vui đùa, tình cảm càng thêm khăng khít, bền chặt. Nhuệ Hưng luôn dáng là một trưởng mẫu mực, điềm đạm, hết mực yêu chiều tiểu muộn và hiếu nghĩa với sư phụ. Chàng luộn nhẹ nhàng và cư xử nhã nhặn, dù nhiều lúc Nhuệ Vũ trêu đùa quá trớn như bao giờ thấy nổi nóng lớn tiếng với sư muộn. Chàng bao giờ quát tháo tỏ thô lỗ để nạt nộ sư mỗi khi nàng nghịch ngợm lời dỗi hờn, mỗi như ân cần xoa đầu mỉm trìu mến mà khuyên răn tiểu ân cần, an ủi mỗi khi nàng mếu máo lúc thương. Không chỉ trái tim ấm áp, nhân hậu mà Nhuệ Hưng còn sở hữu một dung mạo phi phàm, một cơ thể cường tráng, cao lớn và một thần thái thanh tao, thuần khiết. Nụ của ấm áp và ngọt ngào hơn bất cứ điều diệu kì nào thế gian . Đâu chỉ dừng ở đó, đôi mắt long lanh, trong mướt, thanh thuần như hạt sương sớm, sâu lắng ma mị thể khiến bất cứ trái tim sắt đá nào cũng rung động. vẻ xuất thần nào chỉ kết thúc ở gương mặt mà nó chảy trong từng mạch máu, từng thở, từng cử chỉ, từng lời thốt từ lồng ngực...tất cả tạo nên một trai hảo và tài năng xuất chúng. Có thể vẻ của thể khiến những thứ đẽ nhất đời cũng cúi ngưỡng mộ. Lại thêm phong thái từ tốn nhã nhặn như một tiên nhân mà ít dân làng nhầm tưởng là con trai của thần núi lưu truyền trong truyền thuyết mỗi khi bắt gặp những đầu tiên. ^ ^

Nhuệ Hưng tao nhã bao nhiêu thì Nhuệ Vũ ngang ngạnh bấy nhiêu, bản tính thẳng thắn, cương nghị thêm sư phụ và sư chiều chuộng nên càng khiến cô nàng thêm phần ương bướng. Nhuệ Vũ mang một nét chân phương, mộc mạc. Tuy sở hữu dung mạo kiêu sa diễm lệ nhưng nàng một thần thái lạc quan, vui vẻ, một tinh thần tươi trẻ, tràn đầy sức sống. Vầng trán cao và đôi môi luôn rạng rỡ, đôi mắt to lém lỉnh cùng đôi lông mày cong nên khiến khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn. Là một cô gái hoạt ngôn và thông minh nên cô nàng thích thú khi nghĩ nhiều trò đùa tinh nghịch để ghẹo Nhuệ Hưng và sư phụ. Sở hữu cá tính mạnh và ngang ngạnh nhưng Nhuệ Vũ một trái tim đa cảm, ân cần và ấm áp. Hiền dịu phong cách của Nhuệ Vũ mỗi khi thể hiện cảm xúc với khác, chính vì mà nếu ai hiểu nàng thì sẽ nghĩ rằng nàng chỉ là một kẻ kiêu ngạo, lãnh đạm và phần láu cá. Ấy nhưng nàng luôn quan tâm và nắm rõ thói quen, sở thích bất cứ đổi nào từ những xung quanh. Nếu như Nhuệ Hưng thể dựa tình huống mà tìm cách giải quyết thì Nhuệ Vũ thích quan sát từ từ, nàng tài quan sát bậc thầy nên luôn luôn nắm rõ tình hình trong lòng bàn tay và theo sát nó nên sẽ bất ngờ khi diễn biến . Bản tính tinh nghịch và hoạt náo nên trừ lúc ngủ thì lúc nào Nhuệ Vũ cũng líu lo hết chuyện đến chuyện , hỉ nộ ái ố đều cần giấu giếm mà cứ thoải mái sống hết , thể một ngày của Nhuệ Vũ luôn ngập tràn cảm xúc vì mỗi giác quan mỗi khả năng đều nàng sử dụng tối đa. Ba họ vẫn luôn quần và sống an lạc cạnh ngày qua ngày, tính cách đan xen khiến cuộc sống muôn vàn màu sắc, mang âm điệu của một bản nhạc trầm bổng. Cuộc sống an nhiên, vô ưu, tránh xa thế sự hỗn mang ngoài .

Tiếng gọi í ới của Nhuệ Vũ khiến ông giật trở về thực tại:

- Sư phụ ơi đây xem sư con treo ngược lên . Trừ khi chịu cõng con lên núi sáng mai thì may con sẽ nghĩ mà thả cho xuống.

Trúc Nhân Sư khẽ mỉm hiền từ, cả một đời lăn xả từng màng tới những thứ hư vinh hảo vọng mà vẫn luôn ông trời đãi ngộ để gặp cố nhân, đời trọng dụng há chẳng cái phúc mà bao kẻ mơ ước  ?

Đến cuối cùng cũng chỉ rời xa thế sự thị phi, sống ung dung tự tại. Đó cũng là lý do mà ông bao giờ kể cho hai đồ về thế gian ngoài , cũng như từng chúng cuốn vòng xoáy loạn lạc. Nhiều lúc ông tự hỏi là đang bảo vệ chúng cướp tuổi trẻ của chúng?

bánh bao

- Nhuệ Hưng và Nhuệ Vũ vốn là cái tên mà Trúc Nhân Sư đặt cho hai đồ , ông chúng quên nguồn gốc của mà cốt là chúng sẽ bắt đầu một khởi đầu mới cũng giống như chính ông khi nhận cái danh Trúc Nhân Sư mà đời ban cho. Chỉ cùng quên hết những phiền muộn qua, bắt đầu một hành trình mới tràn đây nhuệ khí và đầy hi vọng. Nhuệ Hưng và Nhuệ Vũ của ngày hôm nay chính là bản thể chỉnh hội tụ đầy đủ những gì tâm huyết nhất của Trúc Nhân Sư. Tất cả những gì ông cho là tâm đắc đều truyền dạy cho hai tử một cách tự nhiên nhất, đó cũng là tài sản duy nhất ông dành cho hai đồ . Ông cả hai đồ sẽ tự lĩnh ngộ những tinh túy của theo cách riêng của chúng, từ đó tự đột phá và tìm những khả năng tiềm tang của bản . Cho dù truyền dạy hết tất cả nhưng tới giờ ông vẫn giữ chân họ ở nơi thì liệu đúng ?

Một ngày nọ Trúc Nhân Sư gọi cả hai tử và đưa cho mỗi một món đồ. Trong túi vải của Nhuệ Hưng là một cây sáo ngọc tuyệt mĩ, thấy cây sáo thốt lên:

- Thật tuyệt mĩ! Từ đến nay con bao giờ thấy thứ gì và tinh xảo đến như .

Nước ngọc trong trẻo, tinh khiết mà huyền ảo, da ngọc thanh mát, bóng mịn, từng đường vân trắng xanh đan xen uyển chuyển, thoạt khiến liên tưởng đến mặt hồ thu tĩnh lặng mà sâu thẳm. Chỉ Ngọc thôi chiếm trọn phần quý giá của bao điều tinh hoa sáo còn điểm thêm những vân vàng vô cùng tinh xảo. Phía còn sâu một chuỗi ngọc lục bảo, thứ ngọc vô cùng quý giá và hiếm , miếng ngọc hình tròn một lỗ nhỏ ở trung tâm, một nửa của miếng ngọc chạm khắc hình sóng cuộn nhưng nửa còn thì mài mịn nhưng cao dần về phía mặt sóng khiến miếng ngọc càng trở nên sinh động, hút hồn. Chỉ thể là một nghệ nhân vĩ đại mới thể tạo một kiệt tác hảo hội tụ vẻ tinh túy của đất trời như .

Món quà của Nhuệ Vũ cũng kém phần độc đáo, đó là một thanh đoản đao dài hơn hai tấc, vỏ và chuôi đao từ ngà voi những vân vàng xen kẽ hình răng cưa. Đao hai lưỡi song song vát ở phần mũi, đao thuôn dài và nhỏ dần tới mũi dao, hình dáng giống như một mũi tên sắc bén vút bay trong gió mỗi khi rút khỏi vỏ. Khúc nối giữa chuôi và lưỡi đao bọc một khớp bằng vàng sáng trói càng thêm phần tinh tế, mắt. Đầu của cán đao còn đính một viên hồng ngọc sẫm màu toát lên khí chất cao quý của thanh đoản đao.

Nhuệ Hưng băn khoăn: Sao sư phụ đưa cho chúng con những bảo vật quý giá như ? Phải chăng răn dạy điều gì?

Nhuệ Vũ ngước mắt Trúc Nhân Sư với vẻ tò mò ngóng chờ câu trả lời của sư phụ.

Người thầy già chỉ mỉm ung dung đáp: Các con đừng quá bận tâm về những điều như , lúc nào nghĩ thứ phức tạp lên cũng là thông minh nhé. Ta chỉ đơn giản tặng những thứ mà hai đứa xứng đáng nhận mà thôi. Chẳng hai con vất vả luyện tập ngày đêm và ngừng nghỉ để thiện bản mỗi ngày ? Ta sự kì vọng của trở thành gánh nặng của hai đứa, chỉ hai con cố gắng vì chính chứ tự hào. Thật vẫn luôn tự hào về hai đứa, vì các con những gì dạy mà vì các con luôn cố gắng, vượt qua khó khăn, ngại gian nan để thể tự chinh phục bản . Qua nhiều năm quan sát, cũng thể phần nào hiểu tố chất của hai đứa, lão già như thì cả đời chẳng vinh hoa phú quý gì để thưởng cho hai đứa, hãy coi đó như tấm lòng của dành cho hai đứa. Không cần bận tâm gì cả.

Nhuệ Hưng vội phân trần: Chúng đồ dám ý mong mỏi vinh hoa, chỉ mong ngày ngày bên cạnh báo đáp công ơn dạy dỗ của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-mot-doi-yeu-khong-hoi-tiec/chuong-1-xuat-than.html.]

Trúc Nhân Sư bật thành tiếng: Không nên, nên. Các con ở đây với từ nhỏ, vốn chẳng gì về thế giới ngoài . Ta chỉ giúp các con quá trình chuẩn mà thôi, việc còn phụ thuộc cả bản hai đứa. Cả một đời mà một thăm thú thì thật đáng tiếc!

Nhuệ Vũ tần ngần: Sư phụ bao giờ kể cho chúng con về những gì mà trải qua, nhưng sở hữu hai món bảo vật tuyệt mỹ như chắc hẳn tầm thường chút nào. Sư phụ kể cho chúng con mà! Con tò mò c.h.ế.t mất.

Trúc Nhân Sư xòa: Cái thứ quý giá của hai vật bởi những thứ tạo nên chúng mà là mục đích chúng tạo thành. Sở dĩ hai món bảo vật là do một vị chủ nhân mà từng phụng sự ban cho.

Nhuệ Hưng và Nhuệ Vũ tròn mắt: Chủ nhân ạ?

Trúc Nhân Sư trầm ngâm: Đó là một câu chuyện dài, nhưng là câu chuyện của quá khứ. Ta sẽ bao giờ quên những ngày tháng đó vì chính nó tạo nên lão già ngày hôm nay. của ngày hôm nay rời xa nơi đó nên coi như hết duyên, nên hồi tưởng thì sẽ hơn.

Nhuệ Vũ chống cằm thở dài: Không nhắc đến thì thôi chứ lỡ khiến con tò mò quá mất. Thật sự một về thời còn tung hoành ngang dọc của sư phụ, chắc hẳn sẽ là một thời gian oanh liệt lắm đây.

Trúc Nhân Sư xa xăm: Duyên của và hai món đồ đến và cũng , giờ đây chúng thể phát huy khả năng để phò trợ cho những xứng đáng nhất.

Nhuệ Hưng khẽ nhíu mày: Sư phụ...

Trúc Nhân Sư ngắt lời: Thôi đừng bàn đến những thứ còn xa vời nữa, các con thắc mắc về những thứ ở ngay mắt kìa? Ta sẽ về cây sáo của Nhuệ Hưng và chắc hẳn sẽ kém phần thú vị khi hai con rằng nó chỉ là một cây sáo thể phát âm thanh mà nó còn là một vật chứa đựng linh hồn. Sức mạnh của nó thể sánh ngang với một thần khí.

Nói đến đây cả hai đồ đều tròn mắt: Thần khí?

Trúc Nhân Sư mỉm : . Trên cây sáo khảm một chữ tâm ẩn trong ngọc mà quan sát thật kĩ mới thể thấy , đó cũng là dụng ý riêng của nghệ nhân phi phàm tạo nó. Chữ ''tâm'' chính là chỉ "tâm hồn" của mỗi con và "tâm" của mỗi là khác . Sự khác biệt ở cây sáo đó chính là chọn lọc tâm hồn.

Nhuệ Hưng trầm ngâm: Một cây sáo mà thể điều đó, chẳng khác nào nó linh tính riêng của .

Trúc Nhân Sư khẽ gật đầu: ! Nó là thứ mà ai cũng thể sử dụng . Chỉ những tố chất cao quý, một tâm hồn thanh tao, thuần khiết mới thể khiến nó phát âm điệu. Đòi hỏi chủ nhân là một bậc chính nhân quân tử, lòng bao dung và thiên hướng nghệ thuật.

Nhuệ Vũ tỏ vẻ ngỡ ngàng: Đó chỉ là một cây sáo, thể tâm hồn của khác ? Đoán lòng vốn chẳng dễ dàng với một con bằng xương bằng thịt nhưng huống chi đây chỉ là một cây sáo.

Trúc Nhân Sư: Để lý giải cho điều đó thì nhắc đến câu chuyện về nguồn gốc của cây sáo. Người tương truyền rằng ở ngọn núi phía tây nam xa xôi hơn hai trăm năm về một nghệ nhân vô cùng tài giỏi tên là Nhữ Quan, ông kính nể chỉ vì tài năng thể những cây sáo tinh xảo tuyệt mỹ mà còn đến là bậc cao nhân đáng kính. Ông chỉ là học rộng hiểu nhiều mà con là kính nể bởi cách đối nhân xử thế tài tình. Ông chỉ sáo cho nào mà ông cảm thấy xứng đáng nên lượng sáo tuy nhiều nhưng cây sáo nào cũng những âm thanh tuyệt hảo và trở thành những tuyệt tác thứ hạng xuất sắc. Rồi một ngày ông quyết định sẽ một cây sáo hảo nhất bằng tất cả tài năng và tâm huyết của , ông lưu giữ một tuyệt phẩm để đời đúc kết từ tính túy mà ông lĩnh ngộ . Vậy là ông dồn hết tâm huyết để tạo một kiệt tác thượng thừa từng và mong rằng thể nhờ cây sáo mà gặp một bậc đại hào kiệt xuất chúng. Khi bảo vật thành nhiều thương nhân giàu và các bậc vương giả quý tộc danh tiếng của cây sáo mà tìm đến ngỏ lời mua cây sáo nhưng ông đều từ chối. Rồi một ngày, lời đồn truyền đến tai một lãnh chúa tàn ác khét tiếng, tìm đủ cách để cây sáo nhưng Nhữ Quan bằng giá đều từ chối. Thương lượng thì tên lãnh chúa liền ngang nhiên cho trói Nhữ Quan và cướp lấy cây sáo tại nhà ông . khi toan bỏ cùng bảo vật thì Nhữ Quan lớn giễu cợt tên lãnh chúa ngu ngốc và rằng ông lừa, vốn dĩ ông chẳng tạo báu vật nào cả mà chỉ để lừa những kẻ ham hư danh nhưng ngu đần như . Tên lãnh chúa tin cho đến khi Nhữ Quan rằng đó chỉ là một cây sáo điếc. Tên lạnh chúa tức tối liền lấy để thổi sáo nhưng kì lạ cố đến mức nào thì cũng thể thổi cho cây sáo phát tiếng, tức tối vì bỏ bao công sức mong chờ thì chỉ nhận là tiếng phì phò từ chính miệng . Tên lãnh chúa hổ tức giận, Nhữ Quan sỉ nhục và lừa dối nên chịu tội chết, thiêu sống ông cùng cây sáo trong chính nơi mà ông những kiệt tác để đời. Từ đó, ai còn thấy cây sáo nữa, giai thoại về Nhữ Quan và cây sáo thần kỳ cũng dần rơi quên lãng. Sau , nó chỉ còn là câu chuyện mà những nho sĩ kể cho con cháu về một nghệ cao quý. Chủ nhân của cũng về giai thoại đó nhưng cũng thực hư cho tới một ngày nọ. Trong một săn, chủ nhân đang đuổi theo một con hươu với cặp sừng lớn tuyệt thì ngựa của ngài vấp khúc cây lớn lùm cây che khuất khiến ngã văng phía , trong lúc lộn trung thì hoảng hốt khi thấy phía là vực đá phủ rêu phong. Người dùng hết sức bình sinh để bám phiến đá sắc nhọn, cận vệ chạy đến để kéo lên thì phát hiện một ống ngọc xanh lấp ló đám rêu phong. Chủ nhân rằng, dù bao phủ bởi rêu và đất nhưng cây sáo vẫn tỏa một ánh sáng vô cùng thuần khiết, khi chạm thì một luồng linh khí mãnh liệt truyền tới khiến nhận đó chính là món bảo vật lưu truyền bấy lâu. Khi trở về, như cảm nhận cây sáo thôi thúc nên đưa cây sáo cho thổi nó. Ta nhận lấy và thổi khúc nhạc mà yêu thích nhất dâng lên chủ nhân. khi kết thúc bản nhạc, chợt thấy ánh mắt ngạc nhiên của xung quanh trong đó cả chủ nhân. Ta kịp hiểu chuyện gì thì chủ nhân lớn ban tặng cây sáo cho , cho đến mãi về thì mới kể câu chuyện cho cũng rằng thử thổi cây sáo nhưng quả thực thể khiến nó phát tiếng. Người còn , cây sáo bằng cách nào đó khiến những lời thì thầm của nó và nó đưa nó cho . Người còn cho rằng thể linh hồn của vị nghệ nhân hòa một với cây sáo và chỉ chờ đợi một mối ''duyên'' qua hàng trăm năm.

Nhuệ Hưng và Nhuệ Vũ vẫn hết ngỡ ngàng khi xong câu chuyện của sư phụ thì Trúc Nhân Sư tiếp lời:

- Ta thì cho rằng chủ nhân và những ở đó xứng đáng với cây sáo mà chắc hẳn vì một lí do nào đó chỉ cây sáo mới hiểu điều nó thật sự mong nên chọn . Ta luôn nghĩ rằng chuyện đều chữ ''duyên" của nó nên đời luôn nhiều điều khó lí giải. Và , cây sáo tin rằng sẽ trao nó cho một xứng đáng, nó tin tưởng sự lựa chọn của .

Nhuệ Hưng trầm ngâm một lúc, trong lòng lúc như cảm nhận một sợi dây liên kết nào với cây sáo, khẽ mỉm từ từ lắng âm thanh từ sâu trong tâm hồn . Qua đó, như đang bước một ảo cảnh và ở sâu trong tiềm thức, thực sự thể thấy lời thì thầm của cây sáo.

Nhuệ Hưng nhẹ nhàng đặt sáo lên bờ môi mềm mại nhắm nghiền mắt . Không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh một cách tuyệt đối. Một luồng gió nhẹ bắt đầu nổi lên khiến lá trúc đung đưa rì rào đệm theo âm thanh cao vút cất lên từ cây sáo, theo đó là những âm điệu du dương, trầm bổng như đang nhẹ nhàng ôm ấp lấy ba .

Hương mộc lan thoang thoảng, ánh trúc xanh mướt lấp ló hòa trong làn gió dịu mát, dập dìu theo tiếng sáo trầm bổng trong làn sương muộn đang sà xuống chiền núi đệm từng phiến là tan dần trung. Vô tình mà như hữu ý, âm thanh của núi rừng cũng quện từng âm điệu ngân nga, một bản hòa tấu tuyệt mỹ như đang nuông chiều lòng đời. Hương – Sắc – Âm hòa quện tạo nên một khung cảnh tuyệt thế như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhuệ Hưng kết thúc bản nhạc một cách nhẹ nhàng khiến Nhuệ Vũ vẫn khỏi mơ màng. Chàng mỉm sư phụ, ánh mắt đọng như cảm ơn tặng cho một món quà tuyệt vời như .

Trúc Nhân Sư ân cần nhưng chút nghiêm trọng: Còn một khả năng vô cùng quan trọng khiến cây sáo trở nên khác biệt với các loại nhạc cụ khác. Ngoài công đụng như một loại nhạc cụ thì nó còn là một loại vũ khí hề tầm thường. Sở dĩ như là vì nó khả năng thao túng tâm trí của khác và khiến họ theo ý của thổi. Tùy những tình huống cụ thể thì thì tiếng thể khiến kẻ tuyệt vọng lấy nghị lực, khiến kẻ ác cảm thấy hối hận, mất ký ức đau khổ nhưng cũng thể khôi phục trí nhớ. Cây sáo ban cho chủ nhân của nó quyền năng thao túng tâm trí của khác, họ mất ý thức và chủ tâm trí của khác. để những điều đó thì con cũng học cách để kiểm soát nó cũng như đạt tới một khả năng thượng thừa của tâm trí, điều mà một ai trong chúng thể dễ dàng đạt . Nếu con thể luyện cảnh giới đó thì ắt hẳn trong lòng con thể loại bỏ hết tạp niệm cũng như thấu hỉ nộ ái ố của thế gian .

Nhuệ Vũ cảm thán: Thần kì thì cũng thần kì thật! mức độ khó sử dụng cũng thua kém gì. là sư thì còn căn cứ để tu luyện chứ một nha đầu chỉ giỏi mấy trò chơi khăm như con thì chắc một nốt cũng thổi .

Nhuệ Hưng ngọt lịm xoa đầu : Chẳng con d.a.o đó hợp với muộn ? Nó quá diêm dúa nhưng tinh tế, oai vệ mạnh mẽ sắc bén thì còn ai xứng đáng hơn tiểu của nữa?

Nhuệ Vũ háo hức: Cây sáo của sư một giai thoại hoành tráng như thì chắc thanh đoản đao của con cũng thua kém sư phụ?

Trúc Nhân Sư chậm dãi nhưng sâu trong ánh mắt nặng chịu suy tư: Ngoài thì còn một nữa cùng luôn sát cánh phụng sự bên chủ nhân, đó và trở thành kề vai sát cánh, ít sinh tử cùng để thành nhiệm vụ giao. Ta và thiết đến mức thể sẵn sàng hi sinh tính mạng vì , từ lâu còn ranh giới nào giữa tình cảm giữa chúng , cả hai đều chung chí hướng và một lòng trung thành với chủ nhân. Chủ nhân luôn đối và coi trọng cả hai, luôn coi là cánh tay đắc lực. Một chủ nhân tỉ thí tài năng để ai mạnh hơn, chỉ nghĩ đó là phút ngẫu hứng của chủ nhân nên liền tuân lệnh theo, kết quả hòa phân thắng bại, kết quả đó thì chủ nhân chỉ lớn và . Sau đó nửa năm, chủ nhân gọi đến ban tặng cho mỗi một bảo vật. Chủ nhân ban cho một chiếc áo kim bào thể mặc bên trong y phục bình thường, rằng thứ vũ khí nào đời thể đ.â.m thủng chiếc áo đó và nó bảo vệ cho . Huynh dũng mãnh vô song luôn thích tấn công và liều lao nơi nguy hiểm nhất nên mong rằng chiếc áo đó sẽ bảo vệ khỏi nguy hiểm. Còn thì ban cho thanh đoản đao và còn rằng nó là thanh kiếm sắc bén nhất, thể đ.â.m qua vật đời và cũng thể cho là khắc tinh của chiếc áo giáp của sư . Người ban cho con d.a.o tin cách suy luận khả năng phán của con d.a.o sẽ giúp kết thúc vấn đề khi tìm mấu chốt cuối cùng. Quả thật lúc đó và hoang mang và hiểu dụng ý của chủ nhân là gì. Chiếc áo thì thứ gì thể đ.â.m thủng và một đoản đao thể đ.â.m xuyên qua thứ thì chẳng mâu thuẫn ? Trước sự hoang mang của chúng thì chủ nhân giải thích rằng quý trọng tình cảm keo sơn của chúng nên qua đó đưa một kết luận công tâm nhất cho hai món bảo vật độc nhất . Chủ nhân mất nhiều thời gian để thể tạo hai món bảo vật qua chúng tạo một chút thử thách cũng như câu trả lời cho điều mà mong mỏi bây lâu. Người lệnh cho chúng tỉ thí một nữa và sử dụng hết khả năng của hai món vũ khí mà ban tặng. Cả hai giao chiến thêm một nữa và theo đúng sự mong của chủ nhân. Sự tấn công dồn dập của với thanh đoản kiếm tay khiến mỗi nhát kiếm đều trở nên vô cùng sắc bén. Dù mặc thêm một lớp áo giáp vẫn thường mặc mỗi khi trận mới tới lớp kim bào thì cũng thể ngăn nổi sức sát thương khủng khiếp của thanh đoản kiểm . Sau một hồi giao chiến dữ dội, đẩy đối phương xa, khi lớp áo giáp bên ngoài chi chít vết rách dài, khiến nó gần như rời thành nhiều mảnh. Tuy nhiên áo kim bào thì vẫn hề tổn hại. Ta và lao để đòn chốt hạ, nhưng khi lao tới thì khựng như hứng trọn mũi kiếm của . Ta bất giác giật nhưng kịp để dừng vì phạm vi quá gần, cho đến khi mũi kiếm chạm lớp kim bào cản thì mới yên lòng thở phào một tiếng. Kiểm tra thì thanh đoản kiếm chỉ gây một vết lõm xuống chứ hề đ.â.m thủng nó. Lúc bấy giờ, chủ nhân lớn một cách hài lòng và rằng nếu tình cảm giữa chúng trở nên bất khả xâm phạm thì chắc hẳn sẽ thứ vũ khi nào thể đ.â.m xuyên qua. Người thực hiện thử nghiệm vũ khí nào mạnh hơn mà chỉ tình cảm cao quý tới . Còn đối với hai vũ khi thì chỉ khi nào ở hai chiến tuyến khác thì mới thể đưa kết luận cuối cùng.

Nhuệ Vũ đính chính: Nói như thì vẫn kết quả cuối cùng cho hai loại vũ khí . Điều đó cũng đồng nghĩa rằng thanh đoản kiếm vẫn còn một khắc tinh đời .

Nhuệ Hưng nhéo má tiểu muộn: sở hữu tấm kim bào chẳng là sư thúc của chúng ? Đều là cả mà, thể đối đầu cơ chứ?

Nhuệ Vũ: bấy lâu nay sư phụ vẫn ẩn cư ở đây, đến mặt mũi sư thúc như nào chúng cũng từng gặp qua mà.

Nhuệ Hưng hỏi sư phụ: Người và sư thúc chắc hẳn vẫn mối liên hệ nào đó ạ? Một bạn tâm giao đáng quý dễ gì trong đời.

Trúc Nhân Sư xa xăm: Ta và vẫn luôn là cho đến một ngày cả hai còn chung một chí hướng nữa, mỗi một đường và còn gặp nữa. Ta tự chính vì tự cho rằng quá hiểu , khỏi choáng ngợp khi thấy sự đổi của , cũng nhận thể can dự quyết định của nữa. Đó cũng chính là lúc nhận cần rời . Ta đủ can đảm để đôi mắt lãnh đạm, tràn ngập hận thù của , cũng như đủ can đảm để đối đầu với . Ta hèn nhát mà trốn chạy khỏi thực tại, bỏ những yêu thương vì kề vai sát cánh cùng họ vượt qua thế sự hỗn mang. Ta chọn cuộc sống ẩn giật, yên bình cho bản nhưng luôn cắn dứt, dằn vặt.

Nhuệ Hưng: Xin đừng ! Con tin rằng đó là quyết định đúng đắn nhất lúc đó. Người rời là vì đối đầu với để khiến cả hai đều đau khổ. Người chuyện kết thúc ở đó để thể lưu giữ những điều nhất mà cả hai từng .

Trúc Nhân Sư ánh mắt nặng trĩu: Có lẽ tới đây thì mối nhân duyên của kết thúc thật , chẳng còn cơ hội để gặp nữa. Ta và giờ đây ở hai thái cực khác , như chẳng còn tới sự tồn tại của nữa. Chuyện tương lai thì thật khó đoán! Cuộc đời lẽ sẽ kết thúc ở rừng trúc thôi, còn cuộc đời của hai con sẽ bắt đầu từ đây. Ta trao những vật cho các con thì tự mỗi sẽ tạo những câu chuyện mới cho chúng.

Trúc Nhân Sư chợt lên trời cao nhoẻn miệng khẽ : Ta nghĩ thật nực khi để như báu vật rơi tay , dù chúng tuyệt vời tới mức nào thì cũng bao giờ . Cây sáo thần trong tay cũng chẳng thể nào cải tâm cho duy nhất, chẳng thể xoa dịu nỗi đau trong lòng để cuối cùng tận mắt chứng kiến hắc tâm của hận thù nuốt chửng. Thanh kiếm sắc bén nhất thiên hạ khi rơi tay cũng trở thành một thanh kiếm cùn từng rút khỏi vỏ trận giao chiến đó. giờ đây khi nhin thấy hai đứa thì hiểu tại duyên với chúng, lẽ vì chúng nhờ để gặp hai con.

Nhuệ Vũ cũng cảm nhận phần nào nỗi niềm mà sư phụ luôn che giấu khi những lời tận sâu thẳm trong tâm hồn của , nàng trầm giọng: Đối với con thì điều quý giá nhất là gặp sư phụ và nuôi dưỡng, tương lai bảo vật cũng thể sánh bằng những ngày tháng ở bên cạnh .

Trúc Nhân Sư hiền từ hai đồ bằng ánh mắt trìu mến: Tới khi nào các con ở độ tuổi của thì các con sẽ hiểu tại . Dù thể cơ sự sẽ nhưng linh cảm của cho cuộc đời của cả hai sẽ tầm thường chút nào.

 

Loading...