Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nguyện Một Đời Yêu Không Hối Tiếc - Chương 6: Đồng Hành

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:09:01

 

    Nhuệ Vũ diện y phục xanh đậm viền đen và đôi giày cao cổ, tay là thanh trường kiếm, phong thái nghiêm trang tiến chính điện diện kiến Hoàng Thượng.

Nhuệ Vũ quỳ gối, hai tay tôn kính chắp mà dõng dạc: Hạ thần Lâm Nhuệ Vũ xin diện kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Hoàng Thượng mỉm hài lòng: Ái khanh bình ! Từ giờ trở hãy cố gắng trọng trách của , đừng để trẫm thất vọng về quyết định .

Nhuệ Vũ: Vi thần tuân mệnh. Xin phụng sự cho Bệ hạ bằng tất cả những gì nhất mà thần , bình an của Bệ hạ là xứ mệnh của thần.

Hoàng Thượng mỉm rạng rỡ: Tốt lắm! Đó đúng là những gì trẫm . Bây giờ thì hãy bước đến cạnh trẫm nào.

Nhuệ Vũ bước đến thì tiếng bẩm báo từ phía ngoài:

- Thái Hậu giá đáo.

Thái Hậu bước tới, bên cạnh là Nhậm thị vệ nghiêm nghị cùng tiến .

Hoàng Thượng chỉ dứt lời cung nghênh Thái Hậu thì liền nhận ánh mắt khiển trách khiến phần bối rối.

Thái Hậu gặng hỏi một cách nặng nề: Ta đích Hoàng Thượng cho chuyện gì đang xảy ? Ta thực sự nghĩ rằng một ngày nào trở thành kẻ ngoài cuộc như .

Hoàng Thượng vội vã thanh minh: Sao Thái Hậu nghĩ như chứ? Chỉ là trẫm thấy việc quá quan trọng nên Thái Hậu bận lòng.

Thái Hậu lạnh nhạt: Không quan trọng ư? Chỉ một đêm, một cung nữ tầm thường bỗng chốc trở thành nhất đẳng thị vệ oai phong. điều quan trọng hơn hết đó chính là sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cho Hoàng Đế. Ta đường đường là Thái Hậu mà đến an nguy của con trai cũng quản nổi ?

Hoàng Thượng ấp úng: Chuyện ...

Ánh mắt lạnh lùng của Thái Hậu vẫn đè nặng khiến Hoàng Thượng trở nên hoang mang tột độ, hai tay quéo chặt , miệng ấp úng nên lời.

Như một động lực vô hình nào đó khiến bứt lên một cách đầy kiên định: Trẫm đường đường là Hoàng Đế chẳng lẽ đủ sáng suốt để lựa chọn nhân tài ? Trẫm phủ nhận rằng mẫu hậu luôn lo lắng cho trẫm nhưng nếu như trẫm chỉ chuyện mẫu hậu thì còn thể thống gì nữa? Hôm , nếu Nhuệ Vũ cứu giá kịp thời thì bổn vương cũng chẳng thể đây để Thái Hậu đối chất nữa ?

Vừa xong mà mồ hôi hột lã chã trán, giọng tuy run nhưng cũng đủ khiến Thái Hậu giật .

Thái Hậu điềm đạm một cách đáng sợ: Vậy cô gái tài giỏi đến mức khiến Hoàng Thượng một mực tin tưởng ? Dù gì cũng là phận nữ nhi mà ngang tài với nam nhân (ám chỉ Nhậm Khải Minh) ? Ta chỉ thực sự những gì của cô xứng đang với vị trí hiện tại thôi.

Trái ngược với vẻ khúm núm của Hoàng Thượng thì Nhuệ Vũ vô cùng điềm tĩnh mà dõng dạc: Vi thần tài mọn dám sánh ngang với Nhậm thị vệ nhưng vi thần sẽ tuyệt đối lơ là nhiệm vụ, dù trong cảnh nào cũng sẽ dùng cả tính mang để phục tùng Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu.

Hoàng Thượng nhanh nhảu tiếp lời để Thái Hậu kịp thêm: Trẫm nghĩ cô một điều thể khiến Thái Hậu tin tưởng và đó cũng là điều mà Nhậm thị vệ .

Thái Hậu cau mày: Ồ, chuyện như ? Vậy thì cũng nên đó là gì chứ?

Hoàng Thượng: Cô Triệu Vương Gia tiến cử.

Thái Hậu chợt sững như điều gì đó khiến bà cũng suy ngẫm, một hồi im lặng nhưng cũng chỉ nhắc câu như thể đính chính chắc chắn: Là Triệu Vương Gia tiến cử ư? Nói như thì cô của Triệu Vương Gia ?

Nhuệ Vũ: Tiếc là vi thần hưởng phúc phận đó nhưng may mắn Triệu Vương Gia giúp đỡ nhiều . Vi thần hề ngài đây, chuyện đến ngày hôm nay cũng chỉ bắt đầu từ hai chữ " tình cờ" mà thôi thưa Thái Hậu.

Thái Hậu ánh mắt đăm chiêu, miệng mấp máy: Là tình cơ ?

Sau một tiếng thở dài Thái Hậu tiếp lời: Vậy thì về xuất của ngươi coi như tạm nhưng còn về khả năng thì vẫn nên tận mắt kiểm tra. Nhậm thị vệ hầu cận nhiều năm nên cứ để kiểm chứng trực tiếp . Ta ngươi và Nhậm thị vệ sẽ cùng so tài một để thể nắm thực lực của ngươi.

Nhuệ Vũ: Vi thần tuân mệnh.

Trận đấu tay đôi diễn ngay tẩm cung của Hoàng Thượng để đảm bảo việc diễn một cách kín đáo.

Nhậm Khải Minh: Dù gì đây cũng chỉ là kiểm chứng nên xin Thái Hậu cho phép chúng thần rút kiếm khỏi vỏ.

Thái Hậu nhỉnh như thể hài lòng về sự khoan nhượng đầy kiêu hãnh: Có vẻ như Nhậm thị vệ phần nào hiểu năng lực của đối phương thì . Được thôi, vì dù thì cũng to chuyện.

Lời đề nghị thì phần khinh xuất nhưng ánh mắt kiên địn của Nhậm thị vệ toát lên sự nghiêm túc tuyệt đối. Mọi hành động lúc đều thể khiến Hoàng Thượng lo lắng, bồn chồn như đang đống lửa nhưng riêng Nhuệ Vũ thì như . Nàng cần kẻ mặt tài giỏi đến mức nào nhưng bằng giá kết thúc chuyện một cách êm nhất vì nếu như thất bại ngay từ những bước đầu thì lẽ cũng chẳng nên trò trống gì .

Tiếng bước chân vững chãi của Nhậm thị vệ giáng mạnh bầu khí yên tĩnh, một luồng sức mạnh vút lên như xé toạc vẻ điềm tĩnh của Nhuệ Vũ. Nàng vẫn yên cho đến khi đối thủ ngay mắt, tưởng tĩnh mà hóa động, nàng từ từ vận công để ngay khi Nhậm Khải Minh tiến đến thì nột cái xoay chỉ trong chớp mắt khiến đối phương phần nào hụt hẫng. Mặc cho Nhậm thị vệ tấn công một cách dồn dập thì Nhuệ Vũ vẫn một mức né tránh, thoáng thì ai cũng thể nhận một sự cân sức rõ rệt vì Nhuệ Vũ đang cố gắng trốn tránh sự giao tranh trực diện. thực chất nàng chỉ đang đo lường sức mạnh của đối thủ thông qua lực và sức mạnh của mỗi đòn tấn công. Giai đoạn hai bắt đầu và gay gấn hơn khi Nhuệ Vũ bắt đầu phản công ngược khiến Thái Hậu vẻ chú ý nhiều hơn. Mọi đòn phản công của Nhuệ Vũ đều hiểm hóc khi nàng luôn dùng chính chiêu thức của đối thủ đòn bẩy. Nhậm thị vệ vung nắm đ.ấ.m vút tới nhưng chỉ sượt qua sợi tóc mai khiến phần bất ngờ, nhân cơ hội đó Nhuệ Vũ vòng tay trái qua vai đối thủ mà xoắn cả cánh tay , như thì bắt buộc cơ thể tuân theo sự điều khiển của nàng. Ngay khi khóa tay , Nhậm thị vệ liền vung đòn tiếp theo qua tay trái nhưng xem thì cũng khả quan hơn vì Nhuệ Vũ quá nhanh để dễ dàng thực hiện chiêu thức đó. Nàng vòng eo qua khiến cả hai tay của đối thủ đểu khóa gọn bên mạn trái của nàng và theo đà đó quật ngã . Cú quật của Nhuệ Vũ khiến cả Thái Hậu và Hoàng Thượng đều bất ngờ vì từ đến nay ai trong cố cung thể khó Nhậm thị vệ. Thái Hậu dần trở nên căng thẳng hơn khi trận đấu dần chuyển sang chiều hướng như bà mong . ngay khi trận đấu sang giai đoạn ba thì tình hình chuyển biến khác khi Nhuệ Vũ vẻ như đuối sức, nàng di chuyển chậm hơn khiến Nhậm thị vệ lấy ưu thế. Kết quả là khi Nhuệ Vũ nhún bay vụt qua đối thủ và vung kiếm lưng của nhưng nhanh chóng kề sát kiếm cổ nàng. Ánh mắt thấm mệt của cả hai vẫn ghì chặt lên đối thủ thì tiếng vỗ tay của Thái Hậu kết thúc cho trận đấu.

Thái Hậu: Hay lắm! Nhậm thị vệ quả là thất vọng.

Nhậm Khải Minh cúi đầu: Tạ ơn Thái Hậu khen ngợi.

Thái Hậu sang Nhuệ Vũ nhưng lo lắng nhất lúc chính là Hoàng Thượng, mồ hôi hột lấm tấm vầng trán, hai chằng mày nhíu một cách căng thẳng để chờ đợi sự phán quyết của Thái Hậu.

Thái Hậu chậm dãi: Tuy rằng ngươi thua, nhưng trong suốt trận đấu thì cũng thể thấy thực lực tồi của . Dù thì từ đến nay cũng ai thể khiến Nhậm thị vệ mất nhiều thời gian trong một trận đấu như . Xét thấy ngươi cũng thực lực và hơn nữa Triệu Vương Gia tiến cử nên thể sẽ tạm yên tâm về ngươi.

Hoàng Thượng mừng rỡ: Nói là Lâm thị vệ vẫn thể túc trực bên cạnh trẫm mẫu hậu?

Thái Hậu: Tạm thời thì cứ để như , chuyện thì còn phụ thuộc cách thể hiện của cô .

Nhuệ Vũ quỳ gối cúi đầu: Tạ ơn Thái Hậu trọng dụng.

Thái Hậu giơ tay hoãn ý: Không cần tạ ơn mà hãy cố gắng việc cho sẽ chấp nhận những kẻ vô dụng .

Câu lãnh đạm và đầy ẩn ý cũng cho lời từ biệt của Thái Hậu khi hồi cung, dù chút lo lắng nhưng Hoàng Thượng vẫn cảm thấy vui mừng khi Nhuệ Vũ thể vượt qua cửa ải khó nhằn của Thái Hậu.

Hoàng Thượng mỉm với Nhuệ Vũ: Ngươi lắm, tuy thắng Nhậm Khải Minh nhưng cũng đủ để Thái Hậu đổi quyết định ban đầu . Mặc dù mẫu hậu tin tưởng và còn khắt khe với ngươi nhưng ngươi cũng cần lo lắng quá vì nhiệm vụ của ngươi là phụng sự bên cạnh trẫm nên chỉ cần trẫm tin tưởng ngươi là đủ.

Nhuệ Vũ thoáng đôi mắt hào hứng của Hoàng Thượng vội cúi đầu: Tạ ơn Bệ hạ tin tưởng, vi thần quyết sẽ Bệ hạ thất vọng.

Từ ngày đó trở , Nhuệ Vũ luôn túc trực bên cạnh Hoàng Thượng và khi đó nàng thấy một con khác của Hoàng Thượng. Không hề tàn bạo và ngang ngược như dịu dàng, điềm đạm, phong thái tao nhã và cao quý vô cùng. Khi nàng mới nhận rằng Hoàng Thượng thực chất cô đơn và đáng thương, ngài đơn độc nên luôn lo sợ về tất cả thứ xung quanh, luôn sợ rằng sẽ ai đó hại hoặc ngài tổn thương. Cũng chính vì mà suốt thời gian qua cố tình tạo một vỏ bọc gai góc nhằm bảo vệ chỉnh bản nhưng vô tình mang nhiều điều tiếng . Nhuệ Vũ cũng cảm giác Hoàng Thượng thực sự tin tưởng nàng nên từ khi trở thành thị vệ chính thức thì ngài ngày nào cũng vô lo vô nghĩ, mỉm nhiều hơn và thần thái cũng chuyển biến hơn. Nhuệ Vũ cũng hiểu vì mà Hoàng Thượng đặt nhiều niềm tin nàng như nên nhiều lúc nàng cảm thấy hổ thẹn với những đặc ân từ chính mà nàng đang âm thầm lợi dụng. Từ khi Nhuệ Vũ thì Doãn công công cũng còn Hoàng Thượng thiết như , bất cứ chuyện gì cũng với Nhuệ Vũ và dần dần cũng nhận Nhuệ Vũ và đang là tâm phúc duy nhất của Hoàng Thượng. Mặc dù nhận nhiều sự ân sủng của Hoàng Thượng nhưng Nhuệ Vũ vẫn khéo léo trong cách cư xử và đổi so với đây, khi vẫn còn cung nữ nên thể tránh sự ghen ghét mà vẫn yêu quý, kính nể. Thái giám và cung nữ trong Tẩm Cung còn cảm thấy ơn nàng vì nhờ nàng mà họ còn hành hạ từ sáng đến tối như nữa. Mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng tích cực chỉ riêng một chuyện khiến Nhuệ Vũ phần buồn lòng chính là cách của nàng và Giai Kỳ ngày một xa cách hơn. Đến giờ phút thì nàng cũng hiểu tâm tư của Giai Kỳ nhưng chẳng thể giãi bày vì Giai Kỳ luôn tìm cách tránh mặt nàng. Nhuệ Vũ Giai Kỳ ái mộ Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng luôn tỏ thiết với Nhuệ Vũ nên Giai Kỳ phần buồn lòng nhưng vì ảnh hưởng đến Nhuệ Vũ nên mới tránh mặt. Điều đó cũng dễ hiểu vì nếu sự thất thường và hung bạo thì Hoàng Thượng quả là ý chung nhân của nhiều nữ nhân trong thiên hạ. Chàng sỡ hữu dung mạo phi phàm, đường nét đều tú vô cùng. Sống mũi cao, thanh thoát và điểm nhấn hút hồn gương mặt chính là đôi mắt đen mun, sâu thẳm, lúc nào cũng long lanh, trong trẻo. Lúc vui, đôi mắt như thể , lấp lánh những tia hạnh phúc như hắc ngọc bích đắm trong ánh nắng, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy hân hoan như thể đang thấy một bảo vật quý giá, khó lòng mà rời mắt. Khi buồn, ánh mắt ủ rủ, sầu não, hiu quạnh như bầu trời đêm trăng rộng lớn ôm trọn lấy vài ngôi cô đơn, khiến cảnh vật xung quanh cũng trở nên trầm lắng, u buồn cùng . Còn nếu như đôi mắt đang u buồn, ngấn lệ thì như đang ôm trọn một hồ nước mùa thu đang gợn sóng, thể khiến bất cứ ai cũng thổn thức mà rung động cõi lòng. Đôi môi đỏ mềm cong lên mỗi khi khẽ lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp càng khiến dung mạo trở nên sáng ngời. Không dừng mỹ mạo phi phàm mà thần thái và khí chất của cũng vô cùng thu hút phái nữ thời bấy giờ. Chàng yêu thơ ca, giỏi thư họa, yêu hoa thưởng nguyệt thêm phong thái của nho nhã của con nhà nòi kiến tạo nên một nam nhân khí khái thanh tao, nhã nhặn cùng dung mạo thanh thuần, tú. Chỉ tiếc là phận khiến trở nên bế tắc giữa tính cách và địa vị, bản chất vốn chẳng tranh giành nhưng ở trong vị thế mà ai cũng nhòm ngó. Lại thêm sự quản thúc vô cùng khắt khe của Hoàng Thái Hậu khiến sống một đời đầy miễn cường.

  Hiểu tâm ý của tiểu nên Nhuệ Vũ một chuyện nhưng đến giờ vẫn mở lời như thế nào, sở dĩ khó như là vì từ đến nay Nhuệ Vũ vốn thích giải thích về những gì . Vừa khó mở lời, nỡ thấy tiểu buồn lòng nên nhiều lúc nàng cảm thấy khó xử và bức bối trong lòng. Mọi chuyện càng trở nên rối rắm hơn một buổi tối nọ, Nhuệ Vũ đang cạnh Long sàng như thường lệ, trời cũng quá khuya nên Nhuệ Vũ cũng bắt đầu chợp mắt một lúc thì thấy tiếng ú ớ khiến nàng tỉnh giấc. Ngoảnh thì hóa đó là tiếng của Hoàng Thượng, ngài vẫn đang ngủ nhưng mồ hôi vã nhiều, tay chân quơ quạng, miệng thì ú ớ nên lời. Nhuệ Vũ cũng đoán là ngài chỉ đang mơ màng mà thôi, nên ngài tỉnh giấc nên tiếp tục .

Tiếng la lớn của Hoàng Thượng xé tan bầu khí tĩnh mịch trong đêm vắng: Cứu với! Cứu với! Xin đừng hại , đừng gần đây. Cứu với! Nhuệ Vũ...

Nhuệ Vũ rối trí thì Hoàng Thượng choàng tỉnh dậy, ánh mắt sợ hãi khắp căn phòng khi thấy Nhuệ Vũ đang ở ngay bên cạnh thì bật dậy mà ôm trầm lấy nàng. Nhuệ Vũ chỉ tròn mắt sửng sốt mà ấp úng nên lời vì cả tấm ôm chặt nàng đang run lên từng cơn, chắc hẳn điều gì đấy khiến ngài trở nên hoảng sợ đến như .

Nhuệ Vũ bối rối: Bệ hạ chứ? Ngài gặp ác mộng ư?

Hoàng Thượng run lên như đang bật âm thầm, trả lời mà chỉ nấc lên như đang cố kìm nén tiếng lòng thực sự nhưng vì quá sợ hãi nên vẫn thể trấn tĩnh .

Nhuệ Vũ nắm lấy vai Hoàng Thượng thẳng đôi mắt đỏ hoen một cách trìu mến: Xin Bệ ha đừng sợ gì cả, thần sẽ luôn ở bên cạnh lúc nơi, thần sẽ cho phép kẻ nào hại đến ngài cả. nếu lúc cảm thấy lo lắng sợ hãi thì hãy cứ buông bỏ hết. Nếu như thì cũng đừng ngại ngùng gì cả vì thần sẽ luôn ở đây và sẽ luôn lắng , luôn chia sẻ với Bệ hạ.

Từ khóe mắt đỏ au căng mọng như đang cố níu giữ hàng lệ nghẹn ngào chợt run lên nhẹ nhàng nhấn trong những giọt lệ chua chát: Ta gặp ác mộng Nhuệ Vũ ạ, chỉ một và bọn họ thì đang bủa vây khắp nơi. Ngươi... Ngươi ở đó nên ngươi hiểu , giấc mơ ám ảnh bao lâu nay nên thực sự sợ hãi mỗi khi thấy nó.

Nhuệ Vũ mỉm trấn an: Bệ hạ cứ yên tâm! Chắc chắn sẽ chuyện đó xảy , đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ngươi chẳng rằng sự thật luôn trái ngược với giấc mơ ? Thần sẽ luôn bên cạnh Bệ hạ nên chuyện như trong mơ sẽ xảy ạ.

Nụ khi của Nhuệ Vũ giống như những tia nắng ấm áp len lỏi trái tim đang run rẩy của Hoàng Thượng, khiến đôi mắt của ánh lên những tia hi vọng dần xua sự sợ hãi.

Hoàng Thượng giọng đầy rụt rè: Vậy... Vậy ngươi thể ngủ cùng trẫm ?

Nhuệ Vũ tròn mắt, bối rối: Chuyện... Chuyện ...

Hoàng Thượng: Vì chỉ như thì mới cảm thấy an tâm .

Nhuệ Vũ ấp úng: Chuyện ... Thần...

Hoàng Thượng: Ta , một can đảm như ngươi thì vốn chẳng thể hiểu những nỗi sợ của nên chắc chắn ngươi sẽ nghĩ rằng chuyện cần thiết. đối với lúc vô cùng quan trọng. Ta... Ta...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyen-mot-doi-yeu-khong-hoi-tiec/chuong-6-dong-hanh.html.]

Như một cách vô thức, Nhuệ Vũ tươi tỉnh trả lời: Vi thần nguyện vì Bệ hạ mà thể đánh đổi cả tính mạng thì mong của gì khó khăn. Bất cứ điều gì vi thần cũng thể cố gắng hết sức vì nên chỉ cần Bệ hạ với thần mà thôi. Chỉ là thể Bệ hạ cao quý, thể...

lời của Nhuệ Vũ khiến trái tim của trở nên ấm áp một cách lạ kỳ, từ sâu thẳm trong tâm hồn cô độc bấy lâu, chợt cảm nhận một xúc cảm lạ kỳ, một cảm giác mới lạ và đẽ bao. Hắn nắm lấy tay Nhuệ Vũ khiến nàng thoáng chút giật nhưng nhanh chóng bĩnh tĩnh trở .

Hoàng Thượng: đó là điều , thể sẽ khiến ngươi cảm thấy khó xử. nếu thể thì nắm tay ngươi khi ngủ, điều đó sẽ trấn an nhiều.

Nhuệ Vũ im lặng vài giây, đôi tay nàng nắm chặt thở một dứt khoát như thể quyết định. Nàng cạnh giường, đưa bàn tay về phía Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghiêng về phía nàng, hai mắt nhằm nghiền, bàn tay giữ chặt lấy tay Nhuệ Vũ, gương mặt thanh thoát và vẻ như đang dần chìm sâu giấc ngủ. Riêng Nhuệ Vũ vẫn còn trằn trọc, nàng ngủ là vì đây là đầu tiên nàng gần gũi với nam nhân như , hơn hết đây là đương kim Hoàng Thượng nên cảm xúc càng thêm phần xáo trộn. Nàng tự đặt câu hỏi về chính vì ngay bây giờ đây nàng thật sự dám chắc là còn kiểm soát bản nữa ? Từ khi nào nàng dối một cách điêu luyện đến ? Từ khi nào nàng thể bất chấp thứ để đạt mục đích như ? Nàng thật dám tin rằng Hoàng Thượng đặt nhiều kì vọng nàng đến ? Phải chăng nàng dối một cách quá ngoạn mục? Nàng giờ đây rõ những thiệt thòi và những gánh nặng mà Hoàng Thượng chịu đựng trong suốt thời gian qua, nhưng hơn thế nữa nàng cũng tự ý thức rằng quá xa để thể dừng . Chỉ là nàng vẫn luôn dằn vặt về một lúc nào đó khi Hoàng Thương sự thật về mục đích thực sự của nàng. Biết sự thật rằng ngài chỉ là một quân cờ trong kế hoạch trả thù của nàng. Nàng tự an ủi , tự biện minh cho những gì , rằng những lời dối chỉ cho thứ trở nên hơn mà thôi. Dù Hoàng Thượng thể khiến nàng thể hi sinh cả mạng sống nhưng ngay thời điểm thì Hoàng Thượng là duy nhất thể giúp nàng đạt mục đích. Và dù thì cả hai đều lợi, chỉ là đang tương trợ lẫn mà thôi. Mọi sự dối trá của nàng thể khiến Hoàng Thượng thoát những nỗi ám ảnh bao trùm bấy lâu nay thì lòng tin của Hoàng Thượng chính là con đường ngắn nhất để nàng đạt mục đích. Như chẳng ai sai cũng chẳng ai đáng thương cả, chỉ cần lờ sự thật , chỉ cần giấu đôi mắt của sự trung thực thì chuyện đều sẽ trở nên . Vậy thì tại cảm thấy tội cơ chứ? Khi đôi mắt nhắm cũng chính là lúc Nhuệ Vũ tự dối về những gì sắp diễn .

   Vài hôm , khi Nhuệ Vũ canh gác phía ngoài trong lúc Thái Hậu gặp riêng với Hoàng Thượng thì chợt tiếng xì xào của các cung nữ. Nàng càng bất ngờ hơn khi họ đang bàn tán về việc Hoàng Thượng nàng ngủ cùng mỗi đêm và Giai Kỳ đang ở đó. Thấy Nhuệ Vũ tiến đến gần một cung nữ rạng rỡ: Chúc mừng Lâm thị vệ, lúc đầu chúng vẫn nghĩ cô trở thành thị vệ thì con đường hậu cung coi như đóng nhưng hóa là một con đường khác, một con đường rộng lớn và oai phong hơn.

Nhuệ Vũ khẽ cau mày: Không chuyện đó , chuyện đều do tự suy diễn mà thôi. Hoàng Thượng khó ngủ nên mới như còn ngoài thì Bệ hạ đối với gì khác so với Doãn công công .

Thấy vẻ mặt Nhuệ Vũ nghiêm túc nên gì nữa mà chỉ gật đầu về chỗ. Nhuệ Vũ tiến đến chỗ Giai Kỳ ngay khi nàng rời .

Nhuệ Vũ: Ta chuyện với .

Giai Kỳ cất giọng đầy xa lạ: Lâm thị vệ điều gì căn dặn nô tì ạ?

Nhuệ Vũ: Đi theo , chuyện riêng với .

Khi chỉ còn hai , Giai Kỳ liền chủ động : Lâm thị vệ chuyện gì căn dặn mà cần gặp riêng như ạ?

Nhuệ Vũ nghiêm giọng: Ta hỏi về cách cư xử của muộn với như chứ?

Giai Kỳ: Sao đại nhân hỏi nô tì như chứ? Giờ đây đại nhân là Nhất đẳng thị vệ thì thể xưng hô như chứ?

Nhuệ Vũ: Cả đều thấy rằng dù là ai phận như thế nào thì vẫn đối với như ? Người trở nên lạ lẫm chính là mà thôi.

Giai Kỳ mắt hoen đỏ: Chuyện đó... Chuyện đó chỉ là do đại nhân đa cảm quá mà thôi.

Nhuệ Vũ: Điều khiến chúng trở nên xa cách như là vì tình cảm của dành cho Hoàng Thượng đúng ? Muội khó xử nhưng nếu thì sẽ tự tách ư?

Giai Kỳ ấp úng: Tỷ... Tỷ hiểu gì hết.

Nhuệ Vũ: Nếu như thì sẽ . Ta rằng giữa và Hoàng Thượng chỉ là mối quan hệ chủ tớ mà thôi, phục tùng Hoàng Thượng và thế là hết. Không bất cứ tình cảm nam nữ nào xen ở đây cả. Ta thể giúp những gì vì chuyện tình cảm của khác càng xen nhưng ít nhất thể rõ để hiểu, như thì còn cảm thấy vướng bận gì cả.

Giai Kỳ im lặng một lát cất giọng ngại ngùng: Muội hiểu tỷ gì cả, chuyện là tỷ hiểu lầm thôi. Muội mà dám thích Hoàng Thượng cơ chứ? Nếu còn gì nữa thì đây.

Nhuệ Vũ im lặng khi Giai Kỳ , dù rằng Giai Kỳ đón nhận những gì nàng nhưng trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng vốn chẳng bao giờ giải thích những gì với bất cứ ai, nhưng hôm nay vì một mà nàng chẳng còn thiết nữa ? ít nàng cũng chẳng cảm thấy chút ngột ngạt nào cả vì những gì cần cũng , hiểu là do mà thôi. Có chút buồn thoáng qua nhưng nàng tự nhủ rằng thể vì một nào mà khiến kế hoạch ảnh hưởng , từ ngày hôm nay thứ sẽ vẫn diễn như dự tính và cần bận tâm thêm điều gì nữa.

Trong khi đó, ở tẩm cung của Thái Hậu, Nhậm thị vệ nhiều băn khoăn trong thời gian qua nên mạnh dạn hỏi Thái Hậu: Vi thần thật sự hiểu Thái Hậu đang chờ đợi điều gì mà vẫn giữ cô ?

Thái Hậu nhỉnh vẻ bí hiểm: Ngươi hỏi lắm, bây lâu cho ngươi theo dõi cô cũng chỉ là để xem tài cán cô đến ? Ta đủ khả năng nên công to việc lớn cho ? xem thì cũng tệ đấy chứ?

Nhậm thị vệ: Vi thần hiểu tại Thái Hậu tin tưởng cô , chẳng thời gian qua đủ để thấy rằng cô là kẻ dễ kiểm soát, sẽ gì đó bất lợi cho và Hoàng Thượng thì ?

Thái Hậu: Nếu là bình thường thì thể là đại họa nhưng phía hai chống lưng vô cùng đáng tin cậy, thể cần tin cô nhưng tin họ nên cũng sẽ tin cô vì họ là những tin cũng . Nếu sự xuất hiện của cô đúng là ý trời thì xem trời đang giúp .

Nhậm thị vệ càng tỏ khó hiểu thì Thái Hậu càng thêm phần hài lòng: thì từ giờ trở cũng nên để thứ quy củ dần . Có vẻ như cần quan ngại là Hoàng Thượng thì đúng hơn.

  Yên bình bao lâu thì chuyện xảy tới, trong một đêm nọ khi Hoàng Thượng chợt giật thức giấc, thức dậy quanh nhưng thấy Nhuệ Vũ cả, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng vô cùng nhưng vì chắc chắn hơn nên những đêm về đều giả vờ ngủ say để xem Nhuệ Vũ gì. Quả nhiên thấy Nhuệ Vũ đều lén rời khỏi tẩm cung mỗi đêm và đó, dù cố theo dõi nhưng đều nhanh chóng mất dấu. Dấu hỏi ngày một trở nên to lớn và nặng nề cho đến khi cảm thấy bức bối chịu nữa thì một ngày nọ quyết thức cho đến sáng và khi Nhuệ Vũ trở về thì liền cất tiếng hỏi: Ngươi suốt những ngày qua?

Nhuệ Vũ chút rối loạn khi gương mặt đối diện chợt mở mắt thẳng nàng: Bệ hạ... Bệ hạ thức ?

Hoàng Thượng bật dậy vẻ giận dữ: Ta thức từ lâu và rằng ngươi luôn lén lút bỏ mỗi đêm trở về khi trời hừng đông. Ta thức ngay từ khi ngươi bắt đầu lừa dối .

Nhuệ Vũ vội quỳ gối: Vi thần dám, chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Hoàng Thượng quát lớn: Ngươi là trẫm kì vọng ngươi nhiều đến nhường nào hả? Ngươi mỗi ngươi lén rời là mỗi ngươi chà đạp lên lòng tin của hả?

Nhuệ Vũ: Xin Bệ hạ hãy thần giải thích đó định tội thần như thế nào cũng muộn ạ.

Hoàng Thượng cố kìm nén cơn giận dữ: Được, hãy mau cho trẫm những gì ngươi trong thời gian qua .

Nhuệ Vũ: Thời gian qua vi thần lén theo dõi các quan đại thần nhưng vi thần Bệ hạ sẽ cảm thấy bất an nếu thấy thần bên cạnh nên thần thể rời khi Bệ hạ còn thức .

Hoàng Thượng: Ngươi theo dõi các quan đại thần gì chứ?

Nhuệ Vũ: Thời gian qua tuy nhiều nhưng cũng đủ để hiểu phần nào về những ẩn khuất nội bộ của triều đình và thể ai là âm thầm ủng hộ, ai là ngấm ngầm chống đối Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng: Ngươi điều đó để gì chứ? Dù chỉ cũng chẳng thể đổi tình thế. Mẫu hậu đấu tranh bao nhiêu năm cũng chỉ miễn cưỡng gì tình thế ở mức cân bằng.

Nhuệ Vũ: Vi thần thấy những gánh nặng mà Hoàng Thượng chịu đựng trong thời gian qua, thấy sầu não, ưu phiền như thế nào. Thân là bề nên thần càng thể chống mắt ngơ, dù Hoàng Thượng hạ lệnh nhưng vi thần cũng dùng chút sức mọn một điều gì đó để giúp san sẻ phần nào cũng phiền muộn trong lòng.

Hoàng Thượng một cách nhẹ nhõm: Ra là ư? Là vì ngươi lo cho nỗi lòng của trẫm ư?

bánh bao

Nhuệ Vũ: Vi thần chỉ dốc lòng phụng sự vì Hoàng Thượng mà thôi.

Hoàng Thượng mỉm : Dù thì trẫm cũng mừng vì ngươi lo nghĩ cho trẫm. chuyện thì cần thiết . Suy cho cùng thì nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nên nhất thiết những việc như .

Nhuệ Vũ cau mày: Không cần thiết là ạ?

Hoàng Thượng: Thời gian trẫm trị vì cũng ngày một ngày hai nên ai như thế nào thì trẫm đều hiểu rõ cả, lúc đầu thì trẫm cũng cảm thấy bức bối, khó chịu nhiều lắm nhưng bây giờ thì cũng đỡ nhiều . Có nhiều thứ ngươi là ngoài cuộc nên sẽ hiểu , nên cứ chấp nhận và sống yên lặng qua ngày là . Ngươi chỉ cần bên cạnh trẫm, bảo vệ an nguy cho trẫm là đủ .

Nhuệ Vũ khẳng khái: Điều vi thần là khi Hoàng Thượng kế vị sự tranh giành quyền lực giữa Thái Hậu và Tể Tướng? Điều vi thần suốt mười mấy năm qua triều đình trở thành chiến trường của Thái Hậu và Tể tướng nên Bệ hạ thể chen ? Điều vi thần tất cả những gì đang diễn đều những gì Bệ hạ mong ? Điều vi thần Bệ hạ im lặng để thứ sẽ diễn theo đúng những gì Thái Hậu ? Điều vi thần ...

Hoàng Thượng ngắt lời: Thôi! Đủ ! Tất cả những gì ngươi đều đúng và xem ngươi hết chuyện, nhưng điều mà ngươi chính là mong của . Tất cả những gì chỉ là một cuộc sống yên bình, tranh đua đối đầu với ai cả. Vì suy cho cùng thì thể gì chứ?

Nhuệ Vũ đôi mắt u sầu của Hoàng Thượng mà khẩn khoản: Điều đó vi thần cũng thưa Bệ hạ.

Hoàng Thượng trầm ngâm: Nếu như ngươi thì còn những việc đó gì chứ?

Nhuệ Vũ càng thêm kiên nghị trong giọng : thần càng thể Bệ hạ chịu đựng những ấm ức và sự bất kính từ những kẻ xứng đáng bề của . Dẫu rằng sự nhỏ nhen của bọn chúng chẳng đáng để vấy bẩn lên ý nguyện thanh tao của Bệ hạ nhưng ngay từ khi sinh thì ý nguyện của Bệ hạ còn là điều đơn giản nữa. Bệ hạ chắc cũng hiểu rõ rằng đạt thứ gì ở Hoàng cung thì đều tranh đấu đến cùng, nếu Bệ hạ chỉ một chỗ thì tất cả bọn chúng, tất cả đám tiểu nhân tầm thường sẽ chà đạp lên sự nhân từ của . Nếu như Bệ hạ chạm tay tới những điều dơ bẩn thì hãy để thần trở thành đôi tay của , nếu như Bệ hạ thấy những thứ tầm thường thì hãy để thần trở thành đôi mắt của . Xin hãy để trái tim của thần sống mỗi ngày vì Bệ hạ, hết khả năng để phụng sự cho đến thở cuối cùng.

Trước những lí lẽ đanh thép và thái độ thiết tha của Nhuệ Vũ giường như thức tỉnh Hoàng Thượng, im lặng hồi lâu, ánh mắt long lanh đang về phía hừng đông rực rỡ, trái tim loạn nhịp khi đang dần bước đến ranh giới mà bấy lâu nay hề dám nghĩ tới. Những gì Nhuệ Vũ như tiếp thêm động lực niềm tin lớn lao mà bấy lâu chỉ dám mơ.

Hoàng Thượng trầm giọng đầy suy tư: Những gì ngươi nó ngày hôm nay khiến dám đối mặt với nỗi sợ bấy lâu nay nhưng vô tình tạo nên một nỗi sợ khác... Nỗi sợ sẽ mất ngươi.

Nhuệ Vũ nhíu mày: Sứ mệnh của thần là tròn bổn phận với Hoàng Thượng, xin hãy để thần thành sứ mệnh .

Hoàng Thượng: Ta thật sự dám nghĩ một ngày sẽ ai đó với những lời và cho tới hôm nay từ chính ngươi, nghĩ giây phút sẽ sớm vụt tắt mà chẳng dám đưa quyết định. Ta... Ta thật là một kẻ hèn nhát đúng ?

Vừa dứt câu mà hàng lệ chua chát trào qua khóe mắt như một sự thất vọng với chính bản .

Nhuệ Vũ: Bệ hạ hèn nhát! Chỉ là quá nhân từ để thể tổn thương một ai đó và tổn thương chính . Chính vì hãy cho phép thần trở thành cánh tay đắc lực của .

Hoàng Thượng vô cùng cảm động sự chân thành của Nhuệ Vũ: Ta gì để đền đáp sự trung thành của ngươi đây hả Nhuệ Vũ?

Nhuệ Vũ: Lòng trung thành là thứ cốt lõi của bề nên xin đừng khiến nó trở thành một thứ gì đó thể đong đếm .

Hoàng Thượng: Ta thật sự gì với ngươi lúc cả, cảm xúc của về những gì ngươi ngay lúc thật thể diễn bằng lời nhưng sẽ để ngươi những gì ngươi vẫn luôn coi là sứ mệnh của .

Nhuệ Vũ: Tạ ơn Bệ hạ tin tưởng, thần nguyện lấy cả sinh mạng để khiến thất vọng.

 

 

Loading...