Nguyễn Ngọc Thập Hoài
Chương 5
13
Một phút sau.
Tôi đẩy cửa một gian phòng bao ra, bên trong đen sì sì.
“Trang Cảnh? Anh có ở bên trong không?”
Kỳ lạ…… Tôi rõ ràng nhìn thấy hắn bước chân vội vàng đi vào nơi này……
Sau một hồi trầm mặc, vang lên giọng nói nặng nề của thiếu niên:
“Đừng bật đèn, để yên đi.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao không cho tôi bật đèn?
Trang Cảnh cúi thấp ừ một tiếng, thanh âm mơ hồ: “Chưa từng uống qua nhiều rượu như vậy, có chút mất khống chế…”
Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy……
Tôi nghe như lọt vào trong sương mù, vội la lên: “Anh uống say? Anh chờ chút, tôi đi gọi người đưa anh về. ”
“Đừng, đừng đi…… Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi. ”
Hắn trầm mặc vài giây, lại cúi đầu nói: “Em đi đi, tôi không sao. ”
“Nếu không đi……”
“Tôi sẽ không thả em đi.”
Tôi: “……”
“Quái, thật quái.”
Tôi chỉ cho là hắn say đến mê sảng, bật đèn lên đi về phía hắn.
Lúc này mới phát hiện hắn tựa vào góc tường cúi đầu, mũ bảo vệ rộng rãi kéo lên bao lấy hơn phân nửa khuôn mặt.
Rốt cuộc làm sao vậy?
Tôi nhón chân lên, tay với tới vành nón, muốn vén mũ lên.
Trang Cảnh khống chế cổ tay tôi, vẫn cúi đầu, giọng nói trầm thấp:
“Đừng, đừng……”
Tôi còn tưởng hắn uống say đùa giỡn tính tình nhỏ nhen, ôn nhu nói: “Anh uống say, nên lấy mũ bỏ xuống, sau đó tôi đưa anh đi ra ngoài hóng gió, cho tỉnh táo, được không?”
Hắn buông tay ra, trầm ngâm nói: “Đây là yêu cầu của chính em…”
Tôi cũng không nghĩ đến thâm ý trong lời nói của hắn, nhất quyết kéo mũ xuống.
Sau đó một đôi tai mèo trắng nõn mềm mại bởi vì thoát khỏi trói buộc trong nháy mắt hiện ra.
Tôi kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
Sau đó yên lặng kéo mũ lên cho hắn.
Vài giây nữa sau.
Tôi lại bỏ mũ xuống.
Tai mèo trắng mềm kia lại một lần nữa hiện ra.
Tôi sững sờ trừng mắt nhìn, tay muốn lặp lại thao tác vừa rồi.
Trang Cảnh nắm cổ tay tôi, giọng nói rầu rĩ:
“Đừng làm nữa, là thật, đều bị em mài đau rồi.”
Tai mèo hắn run run, hơi có vẻ bất an: “Em có phải đang sợ hãi…”
“Nhưng tôi vừa rồi cũng hỏi qua em, em cũng không đi…”
Tôi rốt cục phục hồi tinh thần lại, kiễng chân chọc chọc lỗ tai kia.
Ngón tay truyền đến xúc cảm chân thật như vậy, tôi xác nhận, đôi tai này là thật.
Trang Cảnh còn đang nhỏ giọng nói liên miên cằn nhằn: “Tôi không nghĩ tới sẽ như vậy, tôi không biết sau khi tôi uống rất nhiều rượu sẽ khống chế không được…”
“Nó tự chui ra đấy, tôi đã thử rồi, nhưng tôi không thu lại được…”
“Nguyễn Du, tôi không muốn cho em biết nhanh như vậy, có phải em sợ tôi rồi không…”
“Sợ? Sao lại sợ chứ?”
Thế giới của họa sĩ minh họa luôn luôn sống động.
Tôi đã vẽ rất nhiều tranh, tiểu thư thỏ xinh đẹp, ngài sói xám giảo hoạt, ông nội cừu hiền lành… cũng thường xuyên nhân cách hóa bọn họ khi vẽ tranh.
Hôm nay một màn này biến thành hiện thực, thiếu niên lạnh lùng ngày thường hiển nhiên động lỗ tai mèo làm nũng, trong khiếp sợ xen lẫn mới lạ, tôi hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng rục rịch.
Tôi kiễng chân lần nữa nhéo đôi tai ấm áp kia, cảm thán nói: “Anh thật đáng yêu a~”
“Thì ra thật sự có mèo biết nói, hừm…… Anh là mèo đúng không?”
Trang Cảnh đột nhiên cứng đờ, hai má vốn nhiễm say lại đỏ lên vài phần.
“Ừ……”
“Cái đuôi của anh đâu?”
“Thu lại rồi……”
Tôi gật đầu, nắm lấy tai mèo mềm mại của hắn, không hiểu sao có chút nghiện, trên tay bất giác dùng lực.
Trang Cảnh phút chốc giống như bị dòng điện bắn trúng, thân thể khẽ run lên, giọng nói mang theo khắc chế: “Nguyễn Du, em đừng sờ.”
Hắn lui về phía sau hai bước, trong tròng mắt đen hiện lên hoảng loạn.
“Xong rồi.”
Anh vừa dứt lời, phía sau phút chốc vung ra một cái đuôi lông xù.
“Nhanh vậy sao?”
Tôi mơ hồ ngẩng đầu, sau đó lại một lần nữa giật mình tại chỗ.
Mà lúc này Trang Cảnh, đồng sắc không biết tại sao đã xảy ra biến hóa, một con ngươi biến thành màu xanh sẫm, một con ngươi biến thành màu xanh đậm.
Đôi mắt này…
Tựa hồ có cái gì từ trong đầu chợt lóe lên, tôi thốt ra: “Tiểu Quai?”
Trang Cảnh nhụt chí cụp đuôi xuống, giọng nói trầm thấp: “Nếu như tôi nói là… có phải em không cần tôi…”
Tôi nhất thời có chút nghẹn lời.
Thật lâu sau, tôi tiến lên sờ sờ đôi tai mèo ủ rũ kia, ôn nhu nói: “Anh cho tôi chút thời gian, hiện tại đầu óc tôi có chút loạn…”
Nhưng vào lúc này, Khương Đào gọi điện thoại tới:
“Hai người ra ngoài lâu vậy? Có phải chạy đến góc nào đó hôn cái miệng nhỏ nhắn không?”
Tôi: “……”
Trang Cảnh: “……”
14
Ngày hôm sau.
Tôi lấy lý do chủ nhân cũ của Tiểu Quai tìm tới, nói với bố mẹ muốn đưa Tiểu Quai lại cho người ta.
Đúng vậy, lúc trước Trang Cảnh là lấy thân phận mèo hoang bị tôi mang về nhà.
Bây giờ nghĩ lại, cùng lắm là hắn cố ý làm mà thôi.
Mà hắn đã bại lộ thân phận, cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại nhà tôi.
Trong phòng khách, không khí trở nên trầm trọng.
Mẹ tôi lạnh mặt, nhìn kỹ cũng không khó phát hiện khóe mắt ửng đỏ.
“Lúc trước sao không chăm sóc thật tốt để Tiểu Quai không lang thang ở bên ngoài?”
Tôi có chút chua xót lại có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, sau này Tiểu Quai sẽ thường xuyên về thăm mẹ hơn.”
Mẹ tôi quay mặt đi hất cằm lên, khoát tay lạnh lùng nói: “Nếu không mang nó đi nhanh mẹ sẽ đổi ý. ”
Tôi vội vàng cho bố tôi một ánh mắt.
Bố tôi ôm lấy mẹ tôi:
“Văn Quân, bà đừng buồn.”
“Mèo con sẽ rời khỏi bà, nhưng chồng bà thì không.”
“Tôi sẽ luôn làm bạn với bà, cùng bà trải qua những quãng đời còn lại.”
Tôi: “…… ”
“Bố, có chút dầu mỡ ha.”
Mẹ tôi nghiến răng:
“Cút.”
15
Lại qua vài ngày, truyền đến một tin tức tốt.
Ban đầu nhà xuất bản bên kia thay đổi người phụ trách, nói muốn một lần nữa thương lượng công việc xuất bản.
Hai ngày sau, đến bữa tiệc bên kia mời.
Trên bàn cơm.
Người đàn ông trung niên đẹp trai với khí chất tao nhã nở một nụ cười trìu mến trên môi.
“Phu nhân tôi rất thích tranh minh họa của cô.”
“Bà ấy nói mỗi một con mèo cô vẽ bà ấy đều muốn hôn tới chết.”
Tôi: “……”
“Trang tiên sinh, tôi cũng rất vui khi được phu nhân yêu thích.”
Đại thúc sinh cười ôn hòa, lại nói ra lời kinh người:
“Tiểu cô nương không cần khách khí như vậy, về sau cũng đều là người một nhà.”
Tôi: “…?”
“Chính thức giới thiệu một chút, tôi là cha của Trang Cảnh, Trang Thừa.”
“Trang Cảnh thời gian trước chơi trò mất tích, chúng tôi về sau mới biết được, nó là đi theo cô.”
Trang Thừa nói xong cười cười, khí chất ôn hòa trên người hoàn toàn khác với Trang Cảnh.
“Phu nhân tôi vui mừng muốn chết, lại khổ nỗi tạm thời không thể cùng cô gặp mặt, liền tìm đến tác phẩm của cô.”
“Sự thật chứng minh, bản thân tiểu cô nương cũng đáng yêu như tác phẩm.”
Tôi còn chưa từ trong mộng tỉnh táo lại.
Liền nghe thấy rầm một tiếng, Trang Cảnh phá cửa mà vào.
Hắn và Trang Thừa liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi nhíu mày nói: “Chuyện gì phải thương lượng lâu như vậy?”
“Bố có thể nói gì với cô ấy?”
Trang Thừa không để ý đến lời nói vô lý của Trang Cảnh, nhíu mày ung dung nói:
“Nói xong rồi.”
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
……
Sau khi ăn xong, Trang Cảnh đưa tôi tới góc tường, giọng nói u oán: “Vậy mèo già có cái gì đẹp mắt?”
“Sao em cứ nhìn ông ta hoài vậy?”
Tôi: “……”
Tôi xoa xoa tóc anh, ôn nhu nói: “Em chỉ là cảm thấy, anh với bố anh bộ dạng rất giống, tính cách lại không quá giống…”
” Cảm thấy rất dịu dàng, người vừa rồi sao…”
Trang Cảnh nhíu mày: ” Chỉ là giả bộ thôi.”
“Khi còn bé mẹ anh thương anh, tránh không được lạnh nhạt với ông ấy một thời gian, ông ấy liền tìm mọi cách đá anh đi, để cùng mẹ anh trải qua thế giới hai người.”
“Ông ta là người ích kỷ lại cố chấp, ôn nhu đều là giả bộ.”
Trang Cảnh run run hàng lông mi dày đặc, cúi đầu nói: “Dù sao sau này em cũng không được nhìn ông ta.”
Tôi: “……”
“Nguyễn Du, em đã gặp người nhà anh rồi, khi nào thì đưa anh đi gặp chú dì?”
Tôi có chút do dự: “Hiện tại nói những thứ này có phải quá nhanh hay không…”
“Không nhanh lắm, chúng ta đã yêu nhau ba ngày rồi.”
16
Thời gian trở lại ba ngày trước.
Trang Cảnh nghiêm túc giải đáp tất cả nghi ngờ của tôi.
“Có một đoạn thời gian em thường cùng chú đi bên hồ, chú câu cá, em vẽ tranh. Mỗi lần chú câu được một con cá, em sẽ rất vui vẻ khen ngợi chú.”
“Từ đó trở đi anh bắt đầu chú ý đến em…”
“Sau này chính em là người vẽ bức tranh đó và đưa cho anh……”
Đó là một bức tranh lấy Trang Cảnh làm nguyên mẫu.
Nhân vật trong tranh đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ nhìn chằm chằm vào mặt hồ với đôi mắt lấp lánh, chiếc xô bên cạnh chứa đầy những con cá mập mạp.
Khi đó tôi nghe bố tôi nói, còn tưởng rằng Trang Cảnh thật sự là câu không được cá, liền vẽ bức tranh kia nhờ bố tôi đưa cho anh.
“Anh đi câu cá bên hồ chỉ để thả lỏng tâm tình, nhưng hình như anh và chú vẫn luôn hiểu lầm.”
“Nguyễn Du, trên móc câu không có mồi câu.”
“Nhưng hình như có Tiểu Du ngây ngốc mắc câu rồi…”
“Ha…… Không đúng, là anh mắc câu trước.”
……
“Cho nên anh đã sớm thích em.”
Mà sau đó anh sẽ lấy thân phận Tiểu Quai tiếp cận tôi, là bởi vì khoảng thời gian đó tôi bận rộn chuẩn bị vẽ tranh, nên không cùng bố tôi đi đến hồ nữa.
Sau khi giải thích rõ ràng Trang Cảnh được voi đòi tiên, lấy tay tôi sờ cái đuôi của anh, muốn tôi chịu trách nhiệm với anh.
Lời này của anh mạnh miệng hùng hồn, rõ ràng là chính anh thừa dịp tôi ngủ, vụng trộm làm chuyện xấu.
Cũng không có ai sẽ từ chối một con mèo nhỏ chủ động làm nũng……
Cho nên tôi cuối cùng vẫn là bị anh dụ dỗ, mơ mơ hồ hồ làm bạn gái của anh.
17
Đúng là vẫn không chịu nổi Trang Cảnh làm nũng, nên tôi đưa anh về nhà gặp bố mẹ.
Vì thế……
Mẹ tôi: “Chàng trai, không biết tại sao, con luôn cho dì một loại cảm giác rất quen thuộc, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
“Con đừng sợ, dì là muốn cùng con tìm hiểu một chút…”
Bố tôi: “Con, các con… sao các con lại ở bên nhau!”
“Con gái, con thích anh chàng trai từ lúc nhờ bố tặng bức tranh đúng không?”
Tôi: “……”
Sau khi yêu Trang Cảnh được nửa năm.
Tập tranh minh họa của tôi đã được phát hành thành công trên thị trường và bán rất chạy.
Cùng với đó, là danh tiếng bắt đầu tăng lên theo đó lượng công việc dần dần tăng lên.
Vì thế một ngày nào đó.
Trang Cảnh run rẩy tai mèo cọ vào cổ của tôi, giọng điệu u oán: “Bố mẹ em đều bị anh thuyết phục rồi, khi nào thì em sẽ gả cho anh?”
“Trong khoảng thời gian này em không chạm vào anh nữa, em chán anh rồi sao, có phải em không định gả cho anh nữa…”
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, trong khoảng thời gian gần đây quả thật rất lạnh nhạt với anh.
Sau một hồi vuốt lông, Trang Cảnh đỏ mặt ôm chặt tôi, cái đuôi lông xù ở phía sau hưng phấn lúc ẩn lúc hiện.
“Nguyễn Du, sao em… kĩ thuật tiến bộ nhiều như vậy, vừa rồi anh rất thoải mái…”
“Cô Tô nói em không biết cách chơi với mèo, cô mới dạy em kinh nghiệm cách đây không lâu, còn nói sau một thời gian cô sẽ kiểm tra…”
Trang Cảnh: “……”
……….
Một quả trứng nhỏ:
N năm sau.
“Trang Cảnh, em cảm thấy… chú chỉ là nhìn có chút lạnh lùng, chú ngoan ngoãn nghe lời dì, hẳn là một người rất dịu dàng…”
Thiếu niên cau mày khinh thường.
Lão Miêu kia ích kỷ lại cố chấp, không hề dính dáng đến tôi.
“Ít tiếp xúc với hắn đi, chỉ cần nhìn anh là được rồi!!!”