NGUYỆT NGUYỆT SINH SINH - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:46:57
Chương 8:
“Ba năm bạo lực học đường! Tính chất đặc biệt nghiêm trọng! Hy vọng nhà trường xử lý công bằng!”
“Về phần những thế lực ngầm chen trường học, càng là mục tiêu hàng đầu cần quét sạch!”
Sự việc định đoạt.
Khi chú Bạch rời , định vỗ vai Tô Dữ Sinh, nhưng chạm ánh cảnh giác như hổ của , liền bật :
“Bạn gái cháu dễ thương lắm. Tiểu Sinh, chuyện gì, cứ tìm chú. Chú sẽ giúp cháu.”
Tô Dữ Sinh im lặng đáp.
Trên đường về, bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y , bàn tay run rẩy, trán vã mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.
Cả bắp chân cũng đang co giật.
dừng cùng .
Nghĩ một chút, bèn buông tay, cúi , một tay luồn lưng, một tay nâng đầu gối.
Cậu mở to mắt, bật khẽ một tiếng kinh hãi, cả thế giới mặt đảo lộn.
Chớp mắt , gọn trong lòng .
thản nhiên dậy, thậm chí còn nhún nhẹ, điều chỉnh cho thoải mái hơn.
!!!
???
Cậu cứng đờ, c.h.ế.t lặng, kinh ngạc đến mức thành lời.
【Giây phút nam phụ trải nghiệm suốt đời quên! Cao tận 1m82! Ấy thế mà bế công chúa!!!】
【Ai hiểu cho với! Em gái quần chúng còn nhún hai cái nữa, rớt nước mắt đây nè!】
【Nực thật sự! Nhìn biểu cảm c.h.ế.t sống của nam phụ kìa, hahahaha…】
Thực cũng vùng vẫy xuống.
khi thử , cũng chẳng nhúc nhích nổi.
Hơn nữa vết thương đau nhói, mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Cậu bỏ cuộc, nhắm mắt, dáng vẻ nửa sống nửa chết.
“Tay rách , sẽ đau lắm.”
khẽ.
Lông mi run nhẹ.
Đèn đường kéo bóng chúng thật dài, chậm rãi.
Trán túa mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.
nghĩ nghĩ, ghé tai hát khe khẽ:
“Hai con sóc, hai con sóc, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một con ngón tay, một con chẳng cái mông, thật kỳ lạ, thật kỳ lạ…”
“…”
Cậu hé mắt, biểu cảm như nên gì.
Bình luận thì điên loạn, đầy màn hình chữ “hahaha”.
【Mấy thấy ? Em gái thậm chí nhớ đường về nhà nữa đấy!】
bế về, đến cửa nhà thì thấy Chu Tư Du đang chờ, ngây cảnh .
Khuôn mặt Tô Dữ Sinh càng thêm tuyệt vọng.
Cậu nhắm mắt, hít một thật sâu, cuối cùng chẳng gì.
“ chỉ đến với một câu…”
“ xin …”
Chu Tư Du thì thầm, vài giây lặng lẽ lưng.
Bóng dáng dần biến mất ở cuối con phố.
【Trời ơi nữ chính của ! đau lòng quá! Bỏ quách nam chính ! Đám bệnh kiều độc hại, kẻ bắt nạt thì đáng chết, xứng nam chính!】
Bình luận vẫn gào thét, xả giận nam chính.
“Thả xuống…” – Cậu cất giọng mệt mỏi, bỗng run rẩy bổ sung:
“Là thả xuống, chứ đừng… ném.”
chột , nhẹ nhàng đặt xuống, suýt nữa thì sơ suất rơi thật.
Vào nhà.
lấy bộ đồ ngủ của , tắm rửa, quen tay leo thẳng lên giường.
Trăng chiếu sáng ô cửa sổ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguyet-nguyet-sinh-sinh/chuong-8.html.]
ôm chặt cánh tay , ngủ say sưa.
Giấc mơ dài miên man, tỉnh dậy vẫn còn dư vị.
Chớp mắt, giống tỉnh trong góc lớp học.
Mỗi chớp mắt, ký ức mơ hồ dần hiện về.
Mỗi ngày như một bản lưu trữ nạp .
Rất lâu , dậy khỏi giường.
Mở cuốn nhật ký, lật từng trang.
Lần chỉ là chữ, mà những hình ảnh rõ ràng hiện trong đầu .
Tô Dữ Sinh ngủ bên cạnh, gương mặt nhăn nhó, ngay cả trong mơ cũng cau mày.
“Xin chào, Tô Dữ Sinh.”
đưa tay chọc mặt , chọc lông mày, chọc mắt, chọc mũi, chọc môi…
Tay giữ .
Trong mắt dấy lên tầng tầng sóng ngầm, như đang gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
【Em gái , em con trai buổi sáng sẽ một trạng thái gọi là “chào cờ” ?】
【Cô … nhưng bọn ! Chọc , chọc tiếp ! Cho fan hưởng tí phúc lợi nào!】
vốn lời bình luận.
Thế là bàn tay còn lén lật chăn, chọc xuống .
Cậu khẽ rên đau đớn, hít mạnh một lạnh.
Không chịu nổi nữa, xoay đè xuống giường.
Bình luận bùng nổ.
Lướt nhanh đến mức một chữ cũng chẳng rõ.
Làm đây?
Có nên tiếp tục chọc nữa ?
Cậu đè lên , thở nóng rực phả nơi cổ, ghì c.h.ặ.t t.a.y .
Một lúc lâu mới vội vã bật dậy, chạy .
Buổi sáng, xong bữa ăn.
Trong mắt bà lấp lánh ánh sáng, chứa đựng tình cảm mà .
Bà nắm tay , kéo rửa mặt.
Bà mua cho bàn chải và cốc mới.
Còn đôi dép mới, hình thỏ, mà là một con sóc nhỏ, để lộ hai cái răng cửa đáng yêu.
Bà dùng tay hiệu.
Ánh mắt đầy dịu dàng.
hiểu, nhưng những tấm màn bình luận dịu dàng cho :
Mẹ : đôi dép là A Sinh nhờ mua.
Mẹ qua mấy con phố mới tìm đôi dép sóc .
ăn bữa sáng đầu tiên trong đời: sữa đậu nành, bánh bao, còn thêm một quả trứng luộc.
Lúc đến trường, nắm tay .
tên .
học ở lớp (47), tên là Trương Nguyệt, hàng thứ bảy cạnh cửa sổ.
mất cha trong một vụ nổ, cũng mất trí nhớ.
Là một dì câm điếc giúp đỡ tiếp tục học.
Thì dì chính là của Tô Dữ Sinh.
Ừm… bây giờ cũng là của .
Bình luận bắt đầu nhạt dần, họ đang lời tạm biệt.
【Trương Nguyệt bé nhỏ, hãy hạnh phúc cùng Tô Dữ Sinh nhé!】
【Em nhận tay còn trong suốt nữa ? Nói nhỏ cho em nha: là vì em ở trong tim Tô Dữ Sinh . Giờ đây, câu chuyện là của hai đứa em.】
【Bé Nguyệt, tạm biệt nhé.】
ngó sang gương mặt chán đời của Tô Dữ Sinh, len lén bật .
Những phía dòng bình luận.
Tạm biệt nhé.
Hết.