NHÀ CHỒNG THÍCH SỐNG ĐẠO LÝ, TÔI RA MẶT BỊ COI LÀ KẺ XẤU XA - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:49:16
giả ngơ: “Hỏi kiểu gì? Nói chẳng phá vỡ hòa khí ? Bố còn dặn là xa bằng gần, đừng đắc tội với hàng xóm mà.”
Tôn Vĩ chỉ tay mặt , nghẹn lời, tức giận đập cửa tự tìm hàng xóm.
Anh gõ mãi, bà lão nhà 301 mới lười biếng mở cửa.
“Bác ơi, bác để thùng giấy ngoài hành lang bố cháu vấp ngã viện, bác xem chuyện giải quyết thế nào?”
Nghe , suýt nữa lật mắt.
Cách hỏi của Tôn Vĩ, ai thèm để ý chứ.
Quả nhiên, bà lão tức tối: “Liên quan gì đến nhà ? Bố tự ngã thôi.”
Chưa kịp để Tôn Vĩ thêm câu nào, bà đóng sầm cửa .
Tôn Vĩ tức giận đập cửa mạnh hơn.
Hàng xóm vờ như , thèm mở cửa nữa.
Chung cư cũ cách âm kém, lờ mờ thấy tiếng nhà 301 chuyện:
“Đừng thèm để ý thằng nhóc .”
“Nhà nó loại dễ bắt nạt, chỉ cần con dâu nhà nó xen là .”
“Tối nay dọn đống đồ trong hành lang , đó nhất quyết nhận.”
thấy, Tôn Vĩ cũng thấy.
Anh tức điên, đập cửa mắng: “Sao các vô lý thế?”
Cạch—
Cửa nhà bên cạnh, phòng 302 hé mở, một phụ nữ thò đầu nhẹ nhàng hỏi:
“Anh Tôn, chuyện gì thế?”
Tôn Vĩ mặt đỏ tía tai, giọng cô lập tức dịu xuống:
“Không gì, chuyện nhỏ thôi.”
Giọng phụ nữ càng thêm mềm mại:
“Anh Tôn, giúp em lấy cái kiện hàng với, nặng quá em bê nổi.”
Tôn Vĩ lập tức đồng ý, còn ngoái cửa nhà , sợ ngăn cản.
Anh vội vàng theo cô lấy hàng.
Trước đây cũng thường nhờ Tôn Vĩ giúp chuyển đồ, chẳng nỡ từ chối.
Có giúp chuyển đồ, trật lưng, xót nên đó ai nhờ, đều lạnh mặt từ chối .
Lâu dần, họ hàng bạn bè đều bảo Tôn Vĩ bụng, còn thì keo kiệt, chẳng chịu giúp ai.
Lần , cố ý ngăn, cứ để cho thỏa.
Một lúc , mới tiếng động ở cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-thich-song-dao-ly-toi-ra-mat-bi-coi-la-ke-xau-xa/2.html.]
Chung cư cũ thang máy.
Tôn Vĩ thở hổn hển leo lên.
ghé mắt qua mắt mèo, suýt nữa thành tiếng.
Người phụ nữ là “một kiện hàng”, quả thực là một kiện, nhưng là cái sofa.
Cô tiếc tiền thuê khuân, kéo luôn Tôn Vĩ cu li miễn phí.
Tôn Vĩ sĩ diện, cắn răng vác lên thật.
Cô ngọt ngào: “Cảm ơn Tôn nhé!”
Rồi “rầm” một tiếng đóng cửa.
Tôn Vĩ ôm eo, mặt mũi xám xịt lê lết về nhà.
gọi : “Anh quên thằng bé nhà 302 từng cố ý đẩy ngã con gái ? Còn giúp nó bê đồ?”
Nhà 302 là hai con sống cùng , thằng bé đó nghịch ngợm, lúc con gái còn chập chững , nó cố tình lao đến đẩy ngã bé, còn mặt với , con bé trầy cả chân thét.
từng cửa nhà họ mắng hai tiếng đồng hồ, khiến con họ dám ló đầu , nó xin .
Cuối cùng, Tôn Vĩ kéo về, bảo trẻ con hiểu chuyện, là hàng xóm thì đừng chấp.
Nghe nhắc , Tôn Vĩ gắt gỏng:
“Chuyện xưa rích , nhắc gì, chỉ là trẻ con đùa giỡn thôi, em cứ chấp nhặt nên mới hòa thuận với ai.”
Vết sẹo chân con gái còn mờ, mà Tôn Vĩ cho rằng là chuyện cũ rích.
Tôn Vĩ năn nỉ:
“Xoa lưng giúp , đau quá.”
giơ chân đạp lưng , Tôn Vĩ hét lên thảm thiết.
Bố chồng nhập viện hai ngày, chồng bắt đầu than mệt, kêu đau lưng, đau chân.
Bà hiệu cho Tôn Vĩ.
Tôn Vĩ hiểu ý ngay: “Vợ , là em đến chăm bố , cho nghỉ hai ngày, hai .”
“ á? Làm gì chuyện con dâu chăm bố chồng? Nói thối mũi !”
“Thuê chăm bệnh là mà? Anh Tôn Vĩ, già mà còn để chăm bố, thương ?”
“Người chăm bệnh một ngày hết ba trăm tệ…”
Mẹ chồng , lập tức bật dậy cả, lưng cũng đau, chân cũng chẳng mỏi.
Với chồng , tiêu tiền của con trai chẳng khác nào đòi mạng bà!
Cuối cùng, chồng và Tôn Vĩ bàn đưa bố chồng về nhà.
Bảo chịu trách nhiệm nấu cơm giặt giũ, họ sẽ trực tiếp chăm bố chồng.
phản đối, chỉ lặng lẽ tiếp tục chợ mua thịt bơm nước và rau dập nát.