NHÃ TRẦN AI - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:18
Hắn bất động bãi bùn bên bờ nước. Ta trợn mắt m.á.u tươi từ lưng ngừng trào , nhuộm đỏ dòng suối một màu chói mắt.
Hôm đó, khắp Kinh thành đều bàn tán về cùng một chuyện. Vị công tử tựa thần tiên giáng trần của Tướng phủ trở thành một kẻ tàn phế. Không chỉ đôi chân thể mà ngay cả đôi tay cũng chẳng nhấc lên nổi.
Có lẽ là trời xanh đố kỵ kẻ tài.
Nghe bãi bùn mềm nơi ngã xuống thoạt chẳng gì đặc biệt, nhưng phía ẩn giấu một cụm gai nhọn.
Kể từ khi , dù giữ mạng, nhưng sống trong khổ sở đến mức thà c.h.ế.t còn hơn.
Biết tin Lư Yến Đoan tỉnh là ngày hôm . Phụ mẫu đưa đến Tướng phủ, quỳ gối mặt nhà họ Lư để tạ tội. Lư tướng từ xưa mang danh hiền đức, khoan dung độ lượng. Ông đỡ dậy, sắc mặt nặng trĩu bi thương:
"Bé , chuyện của con."
Ông Lư Yến Đoan tay cứu là vì gia phong dạy dỗ, nhà họ Lư hề trách tội . Thế nhưng khi phụ phát thệ xuống tóc, cả đời đến am ni cô niệm kinh sám hối, ông cũng hề phản đối.
Đây chính là ngầm thừa nhận.
Phải .
Một thiếu niên tròn mười bảy tuổi, kinh tài tuyệt diễm, thiên tư xuất chúng. Vậy mà chỉ vì cứu một nữ tử bướng bỉnh mà hủy tiền đồ rạng rỡ vốn .
Lư tướng phụ , trong lòng thể hận, thể trách cứ?
Ta quỳ thẳng nền gạch lạnh lẽo, mặc cho mẫu tháo gỡ búi tóc của , lặng lẽ chờ đợi hình phạt giáng xuống. đúng lúc đó, trong phòng vang lên một trận xao động.
Tiếng bánh xe lăn chầm chậm lướt qua nền đá, từ xa đến gần. Sau bức bình phong, một dáng hình quen thuộc dần hiện . Đây là đầu tiên kể từ khi chuyện xảy , trông thấy Lư Yến Đoan.
Hắn ngay ngắn xe lăn.
Gương mặt gầy ít, bóng dáng từng kiêu hãnh hiên ngang giờ chút còng xuống. Chỉ ánh mắt vẫn hờ hững xa cách như xưa. Hắn để tâm đến ánh lo lắng của những xung quanh, chỉ chăm chú , giọng trầm thấp vang lên:
"Ngươi thật lòng chuộc tội?"
Ta nhất thời cứng họng, chỉ thể sững sờ gật đầu.
"Tốt."
Hắn bỗng treo lên ý nhạt, nụ lạnh lẽo đầy châm chọc.
"Vậy thì ngươi cần ni cô gì cả, cứ gả cho là ."
3.
Hôn sự giữa và Lư Yến Đoan cứ thế mà định đoạt một cách qua loa.
Khi đó, quên, cũng dám hỏi . Chuộc tội đáng lẽ trâu ngựa, chứ gì chuyện thê tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-tran-ai/2.html.]
Mãi đến ngày thứ hai khi thành , Lư Yến Đoan bảo đẩy đến cửa bên hậu viện, gặp một .
Là một nữ tử, nhận nàng.
Dù dung nhan tiều tụy hơn nhiều nhưng phong thái thanh cao nhã nhặn vẫn suy giảm chút nào. Nàng chính là cháu gái của Chu Thái phó, vị hôn thê từng hôn ước với Lư Yến Đoan, cũng là tài nữ nổi danh bậc nhất kinh thành, tên là Chu Doanh.
Khi còn ở Chu phủ sách, Lư Yến Đoan luôn cố ý tránh giao tiếp với nữ tử nhưng Chu Doanh là ngoại lệ. Mà mắt, đẩy nàng xa.
"Hiện tại thành , hôn ước giữa chúng coi như chấm dứt, nàng chớ nên chuyện ngốc nghếch nữa."
Lư Yến Đoan rủ mắt, nàng. Khi mở miệng, giọng điệu mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
" chỉ một chút nữa thôi, thể thuyết phục gia gia ..."
Ngoài cửa, hàng mi của Chu Doanh khẽ run, nàng cố nén dòng lệ nơi khóe mắt.
"Tử Chính, vì chịu tin ?"
Mãi , mới .
Sau khi Lư Yến Đoan gặp chuyện, Lư gia liền chủ động từ hôn với Chu gia. Chu Doanh đồng ý. Nàng nhất quyết gả cho Lư Yến Đoan, vì mà Chu Thái phó giam lỏng, suốt mấy ngày trời ăn uống, còn lâm bệnh nặng suýt mất nửa cái mạng.
Dù , vì lo cho tương lai của cháu gái, Chu Thái phó vẫn kiên quyết chịu nhượng bộ. Mãi đến khi hôn lễ của Lư gia kết thúc tối qua, ông mới thả Chu Doanh .
Hẳn là Lư Yến Đoan rõ tình cảnh của nàng nên mới dùng cách để buộc nàng từ bỏ. Nghĩ đến đây, buông thõng vai, phía lưng ghế, ánh mắt lượt lướt qua hai họ nhịn mà cúi đầu thật sâu.
Cũng khoảnh khắc đó, Lư Yến Đoan kéo lấy tay . Hắn với Chu Doanh:
"Hà tất mãi chấp niệm chuyện cũ?”
"Giờ đây nàng là thê tử của , về cứ để nàng chăm sóc là đủ, cần khác hao tâm tổn trí."
Đầu ngón tay yếu ớt vô lực, nhưng giọng điệu kiên quyết đến mức thể kháng cự.
"Chu đại cô nương, xin hãy dừng tại đây thôi."
Câu thản nhiên tựa mặt hồ tĩnh lặng như một trận cuồng phong quét qua, thổi tan tia hy vọng cuối cùng gương mặt Chu Doanh. Nàng thêm lời nào mà lập tức xoay rời .
Đến khi bóng dáng cô tịch khuất dần bức tường, biểu cảm của Lư Yến Đoan mới chút đổi. Hắn cắn chặt răng, như thể siết chặt nắm tay. Thế nhưng ngón tay chỉ thể co giật kiểm soát, vô lực méo mó, để lộ vẻ bi thương trông đến buồn .
Mắt nóng lên, đành lòng thêm nữa, vội dời ánh mắt nơi khác. chỉ một động tác nhỏ cũng qua nổi mắt xe lăn.
"Ngươi cũng thấy dáng vẻ của nực ?"
Lư Yến Đoan lưng về phía , giọng trầm thấp, như thì thầm tự vấn.
"Vậy nên mới để nàng thấy."