Nhạc Bình Công Chúa
Chương 3
6.
Rất nhanh, trong đám lão già bảo thủ kia có một thái y trẻ tuổi bước ra, hành lễ với Hoàng hậu: “Hạ quan Trọng Lương, nguyện một lần nữa bắt mạch cho Nhân Thiện Công chúa.”
Ta lặng lẽ liếc hắn một cái, ở trong một đám lão bảo thủ râu bạc, hắn có thể coi là một người thanh lưu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại phối hợp với một đôi mắt hoa đào phong lưu, vừa lạnh vừa dục.
Khó trách chỉ có trên mặt hắn là không thấy vết đỏ, sợ là tiểu cung nữ không nỡ làm tổn thương khuôn mặt kia. Ta thầm nhớ kỹ tên của hắn: “Trọng Lương.”
Kiếp trước, ta chưa từng gặp qua hắn, chỉ từng nghe nói qua người này là người quang phong tế nguyệt, luôn đối xử tốt với mọi người, chẩn bệnh từ thiện vì dân.
Trong danh sách những thái y được báo lên tham gia chẩn đoán từ thiện dân gian, còn có tên của hắn. Không nghĩ tới kiếp này, ta lại dùng phương thức này quen biết hắn.
Hoàng hậu đánh giá Trọng Lương một cái, tựa hồ có chút hoài nghi về y thuật của hắn. Nhưng có thái y nguyện ý một lần nữa chẩn mạch, cho thấy việc này có thể là một nhầm lẫn.
Hoàng hậu đương nhiên rất vui mừng, cho dù không phải chẩn đoán sai, bà ta cũng có thủ đoạn khác khiến bí mật này hoàn toàn bị chôn dấu, vì vậy bà ta không băn khoăn nữa, gật đầu ngầm đồng ý.
Hàng loạt ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của vị thái y trẻ, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn, mà trong đó kẻ khẩn trương nhất chính là Liễu Huyên Nhi, muốn thái y chẩn đoán lại nhưng sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe, đành phải làm bộ vô lực suy yếu từ từ nhắm mắt lại.
Mà Trọng Lương, không hề bị mọi người ảnh hưởng. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh đem gối đặt dưới cổ tay Liễu Huyên Nhi, lần nữa bắt mạch.
Sau thời gian nửa chén trà, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Trọng Lương thu tay lại, cung kính hành lễ với Hoàng hậu: “Hạ quan bất tài, Công chúa thật sự là bị kinh hãi gây nên mạch tượng hỗn loạn, mới sinh ra dị tượng, nên đã chẩn đoán sai thành hỉ mạch. Hiện giờ mạch tượng đã vững vàng, chỉ cần phối hợp với mấy liều an thần dược là có thể khỏi hẳn.”
Ta hơi nhướng mày, cẩn thận đánh giá vị thái y trẻ tuổi kia. Nếu không phải ta đã sớm biết bộ mặt thật của Liễu Huyên Nhi, thì thật đúng là bị bộ dáng có nề nếp của thái y trước mắt này hù dọa.
Mà biểu cảm của những lão già kia càng sinh động hơn, nhao nhao thỉnh nguyện bắt mạch lại lần nữa. Hoàng hậu vì muốn triệt để xóa bỏ nghi ngờ, đều đồng ý.
Cuối cùng các thái y hai mặt nhìn nhau, do dự rối rắm một lát, cho ra một kết luận thống nhất: “Cái gọi là hỉ mạch của Nhân Thiện Công chúa, chính là sai sót do quá sợ hãi gây nên.”
Liễu Huyên Nhi thở phào nhẹ nhõm, thút thít gọi mẫu hậu, càng không ngừng nói ấm ức của mình, thậm chí còn xắn ống tay áo lên cho Hoàng hậu nhìn vết thương trên người nàng ta, nhưng mà trên làn da trắng nõn trơn bóng ngay cả một chấm đỏ cũng không có.
Hoàng hậu giống như con khỉ bị người đùa giỡn, cuối cùng không nhịn được nói: “Thái y ở Thái y viện y thuật không tinh thông, suýt nữa gây ra sai lầm lớn, toàn bộ bị phạt bổng lộc ba tháng, răn đe!”
“Về phần Nhân Thiện Công chúa, trước khi cung yến bắt đầu, cứ ở lại điện Công chúa học tập cung quy đi.”
Nói xong, Hoàng hậu mang theo một nhóm lớn cung nhân giống như lúc tới, hùng hùng hổ hổ mà đi.
Ta trấn an Liễu Huyên Nhi một chút, sau đó đi ra ngoài điện, thưởng cho những cung nữ đã gọi Hoàng hậu cùng các thái y.
Cung nữ đi gọi thái y, có lẽ chỉ mời được một người tới, nhưng một đám cung nữ lục tục chạy đi mời người, có thể thấy địa vị của Liễu Huyên Nhi trong lòng Hoàng đế hiện tại như thế nào, sao có thể không khiến những lão gia hỏa kia ở Thái y viện không sốt ruột được?
Cho nên có đôi khi ân sủng quá thịnh, cũng chưa chắc là chuyện tốt gì. Xử lý xong việc này, ta vỗ vỗ tay, đi về phía hậu hoa viên.
Đột nhiên, một thân hình cao lớn chặn đường đi của ta. Người tới chắp tay, cung kính hành lễ với ta: “Thần, đa tạ ân cứu mạng của Công chúa hôm nay.”
7.
Ta nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, che môi cười: “Trọng thái y đây là có ý gì? Nhạc Bình sao có thể cứu ngươi một mạng?”
Trọng Lương thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta: “Nếu không có Công chúa nhắc nhở, chỉ sợ người hôm nay bước vào điện Công chúa, đều khó thoát khỏi cái chet. Công chúa ngày sau nếu có yêu cầu gì, Trọng Lương nhất định dốc mạng tương trợ.”
Khóe miệng ta cong lên mang theo chút chân ý, xem ra người này không ngốc. Ta cố ý đề nghị các thái y bắt mạch lại, chính là đang nhắc nhở bọn họ “thận trọng lời nói và hàng động”.
Nếu bọn họ có thể nghe hiểu thâm ý trong lời nói của ta, chính là cứu bọn họ một mạng, ngày sau những người này phải nhận một phần ân tình của ta. Nếu như nghe không hiểu, đó chính là do bọn họ ngu xuẩn, là mệnh của bọn họ.
Chỉ là ta không nghĩ tới trong những người này, người thông minh nhất lại là hắn. Nhưng kiếp trước ta cũng không có tiếp xúc với người này, chỉ dựa vào vài câu nói vẫn chưa đủ để ta hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Nhạc Bình cũng không muốn mạng Trọng thái y. Chỉ là Huyên Nhi muội muội hai ngày nay ăn không ngon ngủ không ngon, nửa đêm còn luôn nằm mơ thét chói tai, người làm tỷ tỷ như ta quả thực lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cung yến sau này, không biết Trọng thái y có cách trị liệu gì không?”
Trọng Lương trầm tư một lúc, trả lời:” Thần có một phương thuốc tốt, có thể trị bệnh cho Nhân Thiện Công chúa.”
Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức, ta mỉm cười, xoay người rời đi. Sau đó, Thái y viện quả nhiên phái người đưa tới “thuốc an thần”. Liễu Huyên Nhi nhìn canh thuốc đen kia, trên mặt là vẻ không tình nguyện không hề giấu diếm.
Ta cũng không cho nàng ta cơ hội từ chối, giống như kiếp trước nàng ta lấy danh nghĩa “vì tốt cho ta”, vừa dỗ vừa lừa, tự tay đút những thứ thuốc kia từng muỗng từng muỗng vào trong miệng của nàng ta.
Kiếp trước, ta bởi vì bị nhiễm một chút phong hàn, bị Liễu Huyên Nhi bắt được cơ hội. Nàng ta thường xuyên lừa ta uống thuốc có chứa chất gây ảo giác, hại tinh thần ta dần dần trở nên mê muội.
Hết lần này đến lần khác thất lễ trước điện, xấu mặt tại yến hội, làm cho ta từ Công chúa Nhạc Bình biết tri thức hiểu lễ nghĩa mà người người khen ngợi, biến thành một thôn nữ không hiểu lễ nghĩa.
Cuối cùng, đừng nói đến Hoàng đế và Hoàng hậu vốn đã không thích ta, mà ngay cả Thái hậu, người yêu thương ta nhất cũng bắt đầu thất vọng với ta.
Khi thị vệ đào ra từng thi thể mặc phục sức y quan, và phục sức cung nhân dưới đám hoa cỏ ta trồng, tinh thần của ta cuối cùng cũng đến bờ vực sụp đổ. Hoàng đế sai người ném ta vào ngục.
Mà chính Liễu Huyên Nhi tự tay đẩy ta vào những tên tử tù dơ bẩn bên trong, để lại dấu ấn nhục nhã trên người ta. Ta khóc lóc, giãy dụa, la hét rằng mình bị oan, cầu xin Hoàng đế Thái hậu không được, ta liền xin gặp Dương ma ma một lần.
Dương ma ma đến, mang theo ý chỉ của Thái hậu. Bà nói Thái hậu không tin ta sẽ giet người, muốn ta kiên trì một chút, ngàn vạn lần không nên nhận tội. Bà còn nói nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ta.
Ta cắn răng, chịu đựng vô tận nhục nhã khổ sở chờ đợi mấy tháng, kết quả lại chờ được th i th ể của Dương ma ma!
Liễu Huyên Nhi chỉ vào vết roi m áu chảy đầm đìa trên người Dương ma ma, cười hì hì nói cho ta biết, tất cả đều là do ta ban tặng, là ta hại chet Dương ma ma.
Ta biết nàng ta muốn ta hoàn toàn sụp đổ, muốn hoàn toàn phá hủy ý chí của ta, nhưng ta lại không theo ý của nàng ta. Chỉ cần Thái hậu còn sống, ta vẫn còn hi vọng, ta cũng không tin một Công chúa nửa đường trở về như nàng ta có thể có bản lĩnh thông thiên, có thể đối đầu với Thái hậu.
Nhưng ông trời dường như muốn trêu đùa ta. Sau khi Dương ma ma chet không bao lâu, trong cung lại truyền đến tin tức, nói là Thái hậu đột nhiên bệnh nặng, qua đời.
Chỗ dựa cuối cùng của ta cũng không còn. Ta hoàn toàn suy sụp. Hoàng đế bị Hoàng hậu và Liễu Huyên Nhi châm ngòi, cũng lười thẩm tra xử lý vụ án này, trực tiếp đưa ta lên đoạn đầu đài.
Ta từng hỏi qua Liễu Huyên Nhi, ta rốt cuộc đã làm cái gì lại khiến nàng ta đối xử với ta như vậy? Hận đến mức muốn ta chet?
Nàng ta nói: “Ngươi đã biết bí mật không nên biết.”