Nhạc Bình Công Chúa
Chương 5
10.
Mọi chuyện đều theo kế hoạch của ta, cảnh Liễu Huyên Nhi đ iên cuồng đ âm người vừa vặn bị cung nữ lấy khăn tay trở về bắt gặp. Cung nữ bị dọa vỡ mật xông về cung yến, dẫn mọi người tới.
Hoàng đế nhìn Liễu Huyên Nhi y phục xốc xếch, cả người đầy m áu ngã vào người Lưu Khang, sắc mặt xanh mét.
Gặp phải chuyện xấu này, các thần tử và nhóm nữ quyến đều cúi đầu, im lặng như chim cút. Duy chỉ có Lưu tướng không quan tâm lao tới, một tay đẩy Liễu Huyên Nhi ra, cực kỳ bi thương ôm Lưu Khang vào trong ngực, không ngừng hét lớn: “Khang nhi……”
Bởi v bị Lưu tướng đẩy, Liễu Huyên Nhi lập tức tỉnh táo lại. Sau khi thấy rõ tình hình xung quanh, nàng ta vừa lết vừa bò đến bên chân Hoàng đế, hoảng loạn giải thích: “Không… không phải như vậy…”
“Phụ hoàng, vừa rồi con nhìn thấy Lưu công tử bất động ngã xuống chỗ này… Con chỉ là muốn tới xem… Không phải con…”
Liễu Huyên Nhi lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu vô tội. Nếu không phải toàn bộ quá trình lúc nãy ta đã thấy rõ, nói không chừng thật đúng là sẽ bị bộ dáng này của nàng ta lừa dối.
Ta thật sự khâm phục tốc độ phản ứng và khả năng nói dối không chớp mắt này của nàng ta. Hoàng đế rõ ràng cũng có chút do dự.
Dù sao lúc bọn họ chạy tới, dược liệu trong cơ thể Liễu Huyên Nhi đã tan hết. Không thể để cho bọn họ trực tiếp nhìn thấy cảnh Liễu Huyên Nhi giet người, thật sự điên cuồng đến mức nào.
Hoàng hậu thấy thế, đúng lúc nói: “Huyên Nhi là một cô nương nhu nhược như vậy, sao có thể đả thương Lưu Khang được chứ? Nói không chừng là cung nữ kia nhìn lầm. Việc này phải cẩn thận điều tra kĩ, miễn cho oan uổng Huyên Nhi.”
Cung nữ chạy đi báo tin nghe xong lời này, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống. Không đợi Hoàng hậu nháy mắt, đã có cung nhân nhấc nàng lên, kéo xuống.
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, chợt cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Hoàng đế dường như thở phào nhẹ nhõm. Hạ lệnh giam lỏng Liễu Huyên Nhi vào điện Công chúa, sau khi điều tra xong sẽ định đoạt.
Lại sai người khiêng Lưu Khang vào Thanh Tâm điện, gọi thái y tới trị liệu. Ta trốn trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cảnh này. Một cung yến lại biến thành trò cười.
So sánh với sự thất thố trước điện kiếp trước, đời này Liễu Huyên Nhi có thể nói là thật sự thân bại danh liệt.
Mặc dù Hoàng đế không trực tiếp định tội nàng ta, nhưng đường đường là một Công chúa lại cùng ngoại nam y phục xốc xếch nằm ở trong núi giả, cũng đủ để cho nàng ta trở thành trò cười của toàn bộ hoàng triều.
Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Chưa đủ. Kiếp trước chỉ vì ta trồng hoa cỏ phát hiện thi thể của thái y, cung nhân, đã mang tội danh “sát nhân”, bị nhốt vào đại lao.
Mà Liễu Huyên Nhi ở trước công chúng hại nhi tử độc nhất của Lưu tướng, chứng cứ vô cùng xác thực, lại chỉ bị giam lỏng. Rõ ràng hai người đều là bởi vì dược liệu dẫn đến tinh thần thất thường, hành vi điên cuồng, kết quả lại khác nhau một trời một vực.
Điều này sao có thể được chứ? Chờ mọi người tản đi hết, ta ra hiệu cho Trọng Lương rời đi trước, còn mình thì đi vào trong núi giả, nhặt “hung khí” bị người ta quên lãng kia lên, dùng khăn tay cẩn thận bọc lại.
Nếu hoàng đế không thể chủ trì công đạo, ta đây sẽ đi tìm người có thể chủ trì công đạo.
11.
Khi đến Từ Ninh cung, Dương ma ma dường như đã chờ từ lâu, không đợi ta mở miệng đã đưa ta vào phòng ngủ của Thái hậu.
Thái hậu từ trước đến nay chú trọng lễ nghi, cho dù là đêm khuya đứng dậy cũng phải ăn mặc chỉnh tề, búi tóc chải gọn gàng. Ta chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt lập tức nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
Đây là người duy nhất tín nhiệm ta ở kiếp trước, từ nhỏ đã luôn yêu thương ta, nhưng ngay cả lần cuối cùng ta cũng không thể gặp được bà. Ta cúi người, tính cả phần kiếp trước, cung kính kính bái bà, hành đại lễ.
Chờ ta bái xong, Thái hậu vẫy vẫy tay: “Bình nha đầu, lại đây, đến bên cạnh ai gia.”
Ta theo lời đi qua, ngồi ở trước giường, thân mật gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”
Thái hậu vuốt ve búi tóc của ta: “Đêm khuya không nghỉ ngơi ở tẩm cung, lại chạy tới nơi này của ai gia. Là có lời gì muốn nói với ai gia sao?”
Thật sự là có quá nhiều điều muốn nói. Những ấm ức, không cam lòng, thù hận ở kiếp trước, kiếp này ta đã dùng tất cả thủ đoạn, vẫn không thể tìm được đáp án.
Có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng không có câu nào có thể nói cho vị lão nhân trước mắt này. Ta đưa mắt liếc Dương ma ma. Bà cúi đầu rũ mắt, hai tay giao nhau, im lặng chờ ở một bên.
Ta đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước mình mời Dương ma ma đến dạy cung quy cho Liễu Huyên Nhi, còn chưa từng gặp mặt Thái hậu. Thái hậu có thể không hỏi, nhưng ta không thể không nhắc tới.
“Tổ mẫu… Bình nhi lúc trước chưa cùng tổ mẫu thương lượng đã tự tiện mời Dương ma ma đến dạy cung quy cho Huyên nhi, hại nàng chịu không ít đau khổ, xin tổ mẫu trách phạt.”
Thái hậu dường như không hề tức giận: “Hả? Con còn biết nói chuyện này với tổ mẫu sao?”
“Bình nhi vì có chút ghen tị với muội muội, từ sau khi nàng đến, phụ hoàng mẫu hậu đối với Bình nhi càng thêm chán ghét…” Ta cúi đầu, cố ý mang theo tiếng khóc nức nở.
Nguyên nhân lớn nhất Thái hậu thích ta, chính là ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết tiến biết lùi. Hôm nay đột nhiên ở trước mặt bà lộ ra dáng vẻ nhỏ nhen đáng thương này, nhất thời cảm thấy ta thật sự phải chịu ấm ức rất lớn, đau lòng kéo tay ta, vỗ vỗ: “Ngọc bất trác bất thành khí, chút đau khổ này cũng không chịu nổi, vậy nàng ta cũng không xứng làm Công chúa của Đại Lương quốc ta.”
“Con yên tâm, cho dù Hoàng đế Hoàng hậu không thích con, con vẫn là Công chúa ai gia thương yêu nhất, chắc chắn sẽ không để cho con chịu uất ức, chỉ là… ”
Thái hậu vừa chuyển lời, thâm ý nhìn ta: “Nha đầu con cũng đừng nói lung tung với ai gia, nói chuyện xảy ra trong cung yến hôm nay đi.”
Quả nhiên, điều Thái hậu thật sự đang đợi chính là chuyện trong cung yến. Ta không biết Thái hậu rốt cuộc biết được bao nhiêu, là thăm dò hay là đơn thuần muốn nghe ta kể lại lần nữa.
Hơi do dự một lát, ta giấu chuyện mình cùng Trọng Lương gặp mặt, kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Thái hậu. Cuối cùng lấy cây trâm nhuốm m áu từ trong ngực ra: “Tổ mẫu, Bình nhi không hiểu đạo lý lớn gì, chỉ biết ‘Thiên tử phạm tội cũng như thứ dân’. Hôm nay nhi tử Thừa tướng bị trọng thương ở trong cung, không biết sống chet ra sao, thủ phạm lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mong tổ mẫu có thể ra mặt chủ trì công đạo.”
Thái hậu bình tĩnh nhìn cây trâm phượng điêu khắc tinh xảo trong tay ta, nhẹ nhàng thở dài: “Bình nhi, con đang ở nhà đế vương, nên hiểu rõ, hai chữ “công đạo” từ trước đến nay chỉ là một câu nói của đế vương.”
“Bình nhi biết, nhưng Bình nhi không muốn chấp nhận số mệnh.”
Đây có thể nói là lời thật lòng nhất kiếp trước ta từng nói, là lời đại nghịch bất đạo. Nếu ta đã sống lại, làm sao có thể chấp nhận số mệnh?
Mặc dù Hoàng đế Hoàng hậu một lòng muốn bảo vệ Liễu Huyên Nhi, ta cũng sẽ nghĩ hết mọi cách kéo nàng ta xuống. Trong lòng ta biết Thái hậu nếu tiếp nhận việc này, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Hoàng đế.
Bà là tổ mẫu của ta, cũng là tổ mẫu của Liễu Huyên Nhi. Ta chính là đang đánh cược, đánh cược bà có như kiếp trước hay không, sẽ kiên định tín nhiệm ta, đứng ở bên ta.
Ta đã chuẩn bị tốt tâm lý Thái hậu sẽ trở mặt không nhận người. Nhưng mà ngoài dự liệu của ta chính là, Thái hậu không chỉ không trách cứ ta, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, đáy mắt có chút tán thưởng: “Không hổ là nha đầu ai gia một tay dạy dỗ.”
“Được. Nếu Bình nhi không chấp nhận số mệnh, vậy công đạo này, ai gia sẽ làm chủ.”
Biểu cảm của Dương ma ma bên cạnh cũng thả lỏng, tiến lên nhận lấy trâm, giống như vô tình nói: “Lưu tướng lão chỉ có một nhi tử duy nhất, nếu cứ như vậy mà mất đi, không cho ngài ấy một lời giải thích, quả thật là không thể được.”
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng: “Tên Nhuế Thành kia thì có đức hạnh gì, thật sự nghĩ ai gia không biết gì sao? Nếu không phải Bình nhi mở miệng, mất đi cũng coi như là trừ hại vì dân.”
Hai câu nói vô cùng đơn giản, lại giống như sấm sét nổ vang bên tai ta. Thái hậu nhìn ta một cái, cười giải thích: “Trước khi Lưu tướng vào cung bái tướng tên là Liễu Nhuế Thành, sau đó mới đổi tên thành Lưu Thụy Khiêm. Nhắc tới cũng là chuyện hơn mười năm trước, con không biết cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này, trái tim ta đập như nổi trống, đã không nghe rõ lời Thái hậu nói nữa. Đương nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt thâm ý khác thường của Thái hậu và Dương ma ma.
Ta chỉ biết, cái chân tướng mà ta làm cách nào cũng không tìm được kia, dường như đã cách ta càng ngày càng gần. Liễu Nhuế Thành…… Liễu Huyên Nhi……