Nhân sinh của Miên Miên
Chương 1
1.
Khi ta chet, trên người đã th ối r ữa.
Mùi h ôi th ối bay khắp ngục, phần dưới thân thể còn đang không ngừng chảy máu, cơn đau x é ta ra thành nhiều phần.
Trên mặt ta có rất nhiều vết thương, có bỏng, có trầy xước,…Nó bao phủ gần hết khuôn mặt ta.
Cách đó không xa, giám ngục đang khom người báo cáo với Bùi Hoài, ta đã trải qua những cực hình nào.
Nhìn sắc mặt hắn dường như không hài lòng lắm, chán ghét liếc ta một cái rồi phân phó với giám ngục: “Ngày mai sẽ có người đưa rắn và nhện vào, ném nàng ta vào đó.”
Trước kia ta sợ nhất là rắn trùng chuột kiến, nhưng bây giờ ta đã không còn phản ứng gì.
Hắn đối với sự thờ ơ của ta thì rất không hài lòng, nhẹ nhàng nhíu mày nở nụ cười: “Ngày mai khi những nam nhân kia tới, nhớ gọi Thái Phó đại nhân tới xem. Nhìn xem nữ nhi hắn từng kiêu ngạo nhất, phải cầu hoan dưới thân nam nhân như thế nào.”
Cho dù tự nhận là đã không còn thống khổ gì có thể đả kích đến ta nữa, nhưng vẫn sẽ bị sự tàn ác của Bùi Hoài làm tổn thương.
Ta khó khăn ngẩng đầu, hai mắt đẫm máu.
“Bùi Hoài…… Đừng như vậy……Đừng sỉ nhục phụ thân ta, ông ấy không làm gì sai cả.”
“Ngươi đã quên… lúc ngươi còn nhỏ ông ấy đã từng làm sư phụ của ngươi…”
“Đừng nói với ta chuyện này!”
Bùi Hoài đột nhiên nổi giận, đá một cái vào lan can.
“Nếu không phải như thế, Yên Nhiên làm sao có thể làm bạn tốt với ngươi, cuối cùng bị ngươi hại chet!”
Ta nhịn không được cười khổ, cho dù ta nói một ngàn lần một vạn lần, Bùi Hoài cũng không chịu tin.
Lúc trước chúng ta cùng đi du ngoạn, ai ngờ lò lửa kia đột nhiên nổ tung, lúc đó Yên Nhiên đang tò mò cúi đầu nhìn lò lửa, tia lửa bắn lên mặt của nàng, cuối cùng th iêu h ủy phần lớn dung mạo.
Khi đó nàng đã khóc cả đêm vì đau đớn, ta luôn ở bên cạnh an ủi nàng, cũng không biết từ lúc nào trong kinh thành lại truyền ra lời đồn đãi, nói lò lửa kia nổ tung là ta cố ý gây ra.
Bởi vì ta thích Bùi Hoài, mà Bùi Hoài lại thích Yên Nhiên. Ta ghen tị với Yên Nhiên, cho nên mới h ủy hoại nàng.
Từ hôm đó trở đi, ta không còn nhìn thấy Yên Nhiên nữa.
Ngay cả phụ thân cũng bị Hoàng thượng từ chối gặp, thời điểm lời đồn mãnh liệt nhất là khi Yên Nhiên t ự s át.
Phụ thân bất đắc dĩ lựa chọn từ quan, hơn nữa còn cưỡng chế ta đến đạo quán tu hành, ngay thời điểm một nhà chúng ta chuẩn bị khởi hành, Bùi Hoài đã đứng ra, hắn bắt được người khởi xướng lời đồn đãi, chứng minh chuyện lò lửa không liên quan đến chúng ta.
Hơn nữa lúc trước chủ thuyền cùng với nguồn gốc lò lửa đều tra được rõ ràng, quả thật chỉ là ngoài ý muốn.
Cả nhà chúng ta được đặc xá, nhưng điều này không tiêu trừ được sự tức giận của Hoàng thượng, vì thế phụ thân vẫn từ quan.
Sau này khi Bùi Hoài đến cầu hôn, chúng ta đều cảm thấy rất kinh ngạc. Hắn chỉ nói: “Miên Miên, ta tin nàng.”
Ngày đại hôn, ta vui vẻ rạo rực mặc hỉ phục vào, lại chờ được Bùi Hoài mặc thường phục tay cầm thánh chỉ tới, hắn nói phụ thân tham ô tiền cứu trợ thiên tai, tống cả nhà ta vào ngục.
Cho đến khi bắt đầu bị giám ngục tra tấn, ta mới hiểu được mọi chuyện đều là Bùi Hoài trả thù.
“Để cho các ngươi rời xa kinh thành trải qua cuộc sống an ổn, chẳng phải là quá dễ dàng cho các ngươi sao?”
“Ta muốn các ngươi thân bại danh liệt, ngày ngày chịu khổ, mới xứng đáng với nỗi khổ của Yên Nhiên!”
“Nàng ấy rất sợ đau đớn, khi nàng ấy chet không biết đã khổ sở như thế nào? Nàng ấy thật tâm coi ngươi là bằng hữu mới phải chịu đau khổ như vậy. Ngươi h ủy dung của nàng còn chưa đủ, còn muốn h ủy diệt thanh danh của nàng. Giang Miên Miên, ta chỉ hận ngươi không thể nhận được một phần vạn nỗi đau mà Yên Nhiên đã chịu!”
Lúc hắn nói lời này vẻ mặt rất dữ tợn, trong ánh mắt là khoái ý cùng hận thù không che giấu.
Thanh danh một đời của phụ thân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, trên mặt ca ca bị kh ắc chữ “Nô” và bị đày ra biên cương, mẫu thân bị đưa vào nhạc phường…
Tất cả đều là vì Yên Nhiên. Nhưng ta rõ ràng, cái gì cũng chưa từng làm qua.
Ta phun ra một ngụm m áu, nghiêng đầu ngất đi.
Bùi Hoài nhíu mày: “Ngươi không thể chet, tội của ngươi còn chưa trả xong, không thể chet dễ dàng như vậy.”
Hắn mở cửa ngục đi vào, ta có thể ngửi thấy mùi trầm thủy trên người hắn, hắn mở xiềng xích, bảo người đi tìm đại phu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta dùng chút sức lực cuối cùng rút con d ao bên hông hắn ra, đ âm mạn vào ngực hắn.
Thấy ánh mắt không thể tin của hắn, ta nở nụ cười.
“Chuyện ngươi cất giấu d ao ở chỗ này, là ta dạy ngươi.”
Nhìn hắn ngã xuống, ta không chút do dự rút d ao ra lau cổ. Cuối cùng cũng được giải thoát…
2.
“Miên Miên, đang ngẩn ngơ cái gì vậy?”
Ta lấy lại tinh thần, trước mắt là khuôn mặt cười duyên của Yên Nhiên, Lâm Dung Dung bên cạnh trêu ghẹo nói: “Tâm Miên Miên sợ là đã sớm bay đến trên người Bùi công tử rồi.”
“Không sai không sai, nghe nói Hoàng Thượng có ý định tứ hôn cho Giang gia và Bùi gia. Sợ là không bao lâu nữa có thể được uống rượu mừng liên tục rồi.”
Yên Nhiên kéo tay ta vẻ mặt ngây thơ: “Miên Miên, ngươi thật sự muốn gả cho Bùi Hoài sao?”
Trong ánh mắt nàng có sự thăm dò cẩn thận. Bùi Hoài……Hai chữ này lập tức kéo ta ra khỏi địa ngục sâu nhất.
Ta hất tay nàng ấy ra.
“Không, ta không lấy chồng!”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong mắt Yên Nhiên nhanh chóng xẹt qua một tia vui mừng, lập tức cẩn thận nhìn ta: “Miên Miên, ngươi làm sao vậy?”
Ta hung hăng véo đùi mình một cái, rất đau. Nhìn xung quanh một lần nữa, ta chắc chắn mình đã được tái sinh.
Thật sự là trời cao có mắt! Ta nhìn bếp lò cách đó không xa, thứ đang đốt trong đó chính là than tơ bạc, không ngửi thấy mùi khói lại đủ ấm áp, là thứ đồ quen thuộc trong gia đình phú quý ở kinh thành.
Ta nhớ rõ, bếp lò này đời trước là ca ca đưa tới cho ta.
Hôm đi du ngoạn thời tiết đột nhiên thay đổi, ban đầu bếp lò được đặt ở tầng dưới, nhưng Yên Nhiên hiếm khi được ra khỏi cung ngắm nhìn núi no , lưu luyến đứng ở boong tàu không muốn đi vào, ta sợ nàng lạnh mới cho người mang bếp lò lên.
Trong đầu ta hỗn loạn, căn bản không biết khi nào bếp lò sẽ nổ.
Có thể là ánh mắt ta nhìn bếp lò quá chuyên chú, Yên Nhiên quay đầu theo tầm mắt của ta rồi lại gần: “Miên Miên, bếp lò này có gì đẹp?”
Đồng tử ta co lại, nhìn thấy ánh lửa kia lóe lên một chút.
Một giây sau, ta kéo Yên Nhiên qua chắn trước người nàng, sau đó bếp lò n ổ tung.
Khoảnh khắc tia lửa rơi xuống mặt ta, ta như trút được gánh nặng, trong đầu nghĩ, thật tốt quá, lúc này thật sự quá tốt.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, mọi người xung quanh đều thét chói tai, ta đẩy Yên Nhiên ra xa hơn, sợ nàng ấy dính phải một chút lửa.
Đám hạ nhân tranh nhau chạy lên, trong tay bưng thùng nước, từng thùng nước tưới lên người ta, từ lúc bốc cháy, ta đã ném áo khoác qua một bên, túi nước xối xuống, lạnh lẽo cùng với vết bỏng bốc lên từng đợt, dần dần lửa tắt.
“Miên Miên, mặt của ngươi……”
Ta nhìn thấy thần sắc hoảng sợ của mọi người, có người nhát gan đã ngồi phịch xuống đất, trong mắt không kìm được sự đồng cảm.
Ta không tự chủ đưa tay sờ lên mặt, vết bỏng đã phồng rộp lên, cơn đau quen thuộc gần như đưa ta trở lại ngục giam ở kiếp trước.
Lúc đó khi dầu lửa và hàn sắt rơi vào mặt ta, so với nơi này còn đau đớn gấp trăm lần.
Vì thế ta mỉm cười: “Không có gì đáng ngại, không đau.”
Không đau đâu. So với những cực hình ở kiếp trước, thì thật sự một chút cũng không đau.