Nhân sinh của Miên Miên
Chương 7
14.
Trước khi ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, mơ hồ còn có tiếng khóc của nữ tử.
Ngay sau đó, Bùi Hoài nổi giận đùng đùng đi vào đá văng ghế: “Tiện nhân.”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn nhìn chằm chằm ta: “Độc dược trong tay Yên Nhiên, có phải ngươi cho hay không?”
Tim ta đập thình thịch, cố gắng trấn định: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tiện nhân kia, mưu toan dùng thuốc bôi lên môi đút cho ta, nghĩ hay lắm, ta chính là Chân Long Thiên Tử, nào có dễ dàng chet như vậy!”
“Nếu không phải ả ta còn có chút tác dụng, ta đã sớm giet chet ả rồi. Nhưng cũng không sao, Công chúa cao cao tại thượng trở thành tiện phụ người người thưởng thức, ta nghĩ chuyện này đối với ả mà nói, nhất định so với chet càng khó chịu hơn.”
Tim ta đập mạnh: “Ngươi đã làm gì?”
Tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng lớn, Bùi Hoài hời hợt: “Không có gì, chỉ là để người trói ả lại, đưa cho cấp dưới chơi đùa thôi. Ta chỉ cần ả còn sống là được.”
“Bùi Hoài, ngươi không phải người!”
Ta rốt cuộc nhịn không được tát hắn một cái, Bùi Hoài liếm khóe môi máu tươi hung tợn nhìn chằm chằm ta: “Ngươi có tư cách gì nói ta? Đời này ngươi tính kế nàng ta không phải rất thống khoái sao? Ta chỉ hận mình không trở về sớm hơn một chút, nếu không cũng sẽ không bị động như thế.”
“Nếu không phải lo lắng ngươi thành tàn hoa bại liễu thì Tiêu Khác sẽ không cần, ngươi sớm muộn gì cũng cùng kết cục với nàng ta, còn ở đây giả bộ cái gì?”
Nước mắt của ta rơi xuống: “Nhưng chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ngươi không phải cũng nói sẽ cưng chiều nàng cả đời sao?”
Ánh mắt hắn mờ mịt trong chớp mắt, ngược lại lại cười rộ lên.
“Hoàng quyền bá nghiệp, có tình người chet!”
“Đó chỉ là những lời nói đùa thời thơ ấu, sao có thể cho là thật?”
“Ta không cần các ngươi đồng tình, không cần các ngươi yêu, chờ ta lên làm Hoàng thượng, sẽ có vô số người muốn yêu ta.”
“Ngươi cảm thấy ta độc ác, nhưng chờ sau khi ta leo lên đế vị, bọn họ chỉ biết nói ta có mưu lược, đủ quyết đoán, lịch sử là do người thắng viết!”
Bùi Hoài chìm đắm trong niềm vui sướng của mình không thể tự kiềm chế.
Giống như đã nhìn thấy núi thở biển gầm sau khi leo lên đế vị, tiếng khóc ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, chỉ là dần dần yếu ớt.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó hôn mê bất tỉnh. Ta đã có một giấc mơ dài.
Trong mơ, ta nhìn thấy binh lính nâng Bùi Hoài đã suy yếu dậy, hắn đứng ở trên cửa thành nhìn xuống.
Tiêu Khác ngồi trên ngựa, phía sau là Tống lão tướng quân và quân đội. Ta nhìn thấy bọn họ chiến đấu hăng hái, nhìn thấy ngoại tộc ở trong thành đ ốt giet c ướp bóc, nhìn thấy Bùi Hoài chiếm tiên cơ, liên tiếp hạ bảy thành.
Hắn ngăn cản bước chân của Tiêu Khác.
Ta còn nhìn thấy Tiêu Khác mạo hiểm, đêm khuya lẻn vào phủ đệ, dùng mạng của mười chín tên Cẩm Y Vệ đổi lấy một đ ao cuối cùng xẹt qua cổ họng Bùi Hoài.
Sau khi Bùi Hoài chet, hắn phân phó người b ăm xương Bùi Hoài rồi đốt thành tro, sau đó ở trong ánh lửa đầy trời sờ sợi dây đỏ nơi cổ tay nói nhỏ: “Miên Miên, ta đã báo thù cho nàng rồi.”
Sau đó, hắn cùng Tống lão tướng quân thế như chẻ tre, cứu vãn non sông tràn ngập nguy cơ, đuổi lui man di, hoàn toàn khôi phục lại thiên hạ thái bình.
Bừng tỉnh lại, ta còn có chút ngẩn ngơ. Xem ra nhát d ao trước kia, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Ít nhất Bùi Hoài ngay cả ra ngoài cũng phải có người đỡ mới được. Trong phòng im ắng, ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nơi đèn đuốc sáng trưng, là nơi Yên Nhiên đang chịu khổ.
Nhưng ta không thể làm gì cả. Một tháng trôi qua, ta bị nhốt trong phòng không thể bước ra được một bước.
Một tháng này cũng không gặp Bùi Hoài, chỉ biết hắn bề bộn nhiều việc. Vội vàng vận chuyển lương thực, vội vàng chuẩn bị binh mã, vội vàng lên kế hoạch xuất phát đi biên cương để Tống lão tướng quân mở cửa thành.
Bỗng nhiên vào một buổi chiều yên tĩnh, có hạ nhân kinh hoảng chạy vào hô to: “Không tốt rồi, Tống lão tướng quân mang theo binh mã đánh tới cửa thành rồi!”
15.
Chiến hỏa thiêu khởi, tựa hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt. Binh quý thần tốc, ai cũng không nghĩ tới quân đội xa xôi nơi biên cương, bỗng nhiên xuất hiện ở cửa thành.
Binh mã trong thành chỉ là một bộ phận nhỏ, đại đội chân chính đều ở quan ngoại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho người tắm rửa sạch sẽ cho Yên Nhiên, thay quần áo mới cho nàng rồi mang theo ta cùng đến cổng thành.
Binh mã dày đặc nhìn không thấy đầu, đầu lĩnh ngồi trên ngựa rõ ràng là Tiêu Khác cùng Tống lão tướng quân.
“Bùi Hoài, ngươi lòng lang dạ sói, dã tâm thông địch bán nước, thật sự là mất hết mặt mũi Bùi gia!”
“Kế hoạch của ngươi đã thất bại, còn không mau mau thúc thủ chịu trói!”
Tống lão tướng quân trợn tròn mắt, trường thương chỉ vào binh mã phía sau cũng hô lên: “Thúc thủ chịu trói!”
Bùi Hoài lãnh đạm vung tay lên, thủ hạ kéo Yên Nhiên tới. Một tháng không gặp, nàng ngoại trừ mặt ra thì trên người không có một chỗ tốt, máu tươi cũng theo quần áo chảy xuống, trên mặt to bằng bàn tay là một đôi mắt trầm lặng.
Cho dù nàng tự do, nhưng vẫn không thể tự mình đi lại, đủ để tưởng tượng nàng đã trải qua sự tra tấn như thế nào, ta quay đầu không đành lòng nhìn nữa.
“Tống lão tướng quân, hôm nay nếu ngươi không lui binh, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy cháu gái của mình, Công chúa điện hạ tôn quý, ở dưới thân nam nhân thừa hoan là như thế nào.”
“Còn có ngươi, Tiêu Khác.”
Hắn nghiến răng nói một câu: “Nếu ngươi không lui binh, ta sẽ lăng trì nàng đến chet ngay trước mặt ngươi. Ta biết ngươi thích nàng hai đời, nỗi luyến tiếc của ngươi là để nàng chet.”
Ta cũng bị đẩy lên tường đứng cùng Yên Nhiên. Phía dưới trầm mặc một lát, Tống lão tướng quân rống giận: “Bùi Hoài, ngươi còn là người sao?”
Bùi Hoài sung sướng cười rộ lên: “Ta chỉ cần thắng, coi như làm súc sinh thì thế nào?”
Yên Nhiên nhìn thấy ông ngoại, bỗng nhiên đứng dậy bám vào tường thành hô to: “Không cần lo cho con, ông ngoại, không cần lo cho con!”
“Tiện nhân!”
Bùi Hoài cực kỳ giận dữ, đi lên phía trước tát vào mặt nàng. Lúc này, ta bỗng nhiên móc d ao ra nhắm về phía hắn, Bùi Hoài đá vào đầu gối ta, ta không khỏi quỳ xuống, hắn cười lạnh lấy d ao từ trong tay ta đi.
“Miên Miên, trò đùa như vậy, chơi một lần là đủ rồi.”
“Thật sao?”
Ta cố gắng ngẩng đầu, bắt lấy tay hắn: “Bùi Hoài, trò cũ, dùng tốt là được.”
Hắn ngẩn ra, Yên Nhiên phía sau thừa dịp ta kiềm chế Bùi Hoài, đưa tay tới bên hông hắn móc ra một con d ao.
Con d ao g ăm đó ta rất quen thuộc. Ngay sau đó, nàng hung hăng đ âm vào cổ Bùi Hoài.
“Xì “một tiếng, giống như rất vang, lại giống như rất nhỏ. Bùi Hoài ôm cổ lùi lại hai bước, các binh sĩ chung quanh có chút bối rối, ta cắn răng bò dậy, ôm lấy Bùi Hoài, dùng sức lực cuối cùng nhảy từ trên tường thành xuống.
Gió nhanh chóng thổi qua tai ta. Ta nghe thấy một tiếng hét tê tâm liệt phế: “Miên Miên!”
Ta nhắm mắt lại, trong lòng tiếc hận. Thật xin lỗi, Tiêu Khác. Ta đã nuốt lời.
16.
Cho dù Tiêu Khác sử dụng toàn bộ công phu, nhưng hắn vẫn không kịp đỡ Miên Miên.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhân hắn yêu thương nặng nề ngã trên mặt đất, tạo nên từng lớp bụi mù.
Hắn không hiểu. Vì sao, vì sao hai đời cộng lại, hắn đều không cứu được cô nương mình yêu mến?
Nếu ý trời như thế, vì sao phải để cho hắn làm lại! Lúc lò lửa n ổ tung, hắn đang ở trên đường, vừa vặn bắt kịp điều tra vụ án.
Không ai biết, lúc hắn nhìn thấy Miên Miên ở trong đám người với vẻ mặt bình tĩnh tâm hắn có bao nhiêu đau đớn.
Hắn biết Miên Miên kiếp trước chịu bao nhiêu khổ, cho nên kiếp này mới nói không đau chút nào.
Hắn biết Bùi Hoài muốn tạo phản, ngay từ đầu đã trù tính, nhưng mà chứng cớ không đủ, chính hắn cũng không có quyền điều binh.
Hắn cho rằng còn kịp, hắn cho rằng bảo vệ được. Nhưng trên thực tế, hắn hai lần đều thất bại.
Yên Nhiên cũng đã chet, nàng ở trên tường thành bị các binh sĩ đ âm thành cái sàng, nhưng trên khuôn mặt thanh lệ kia, lại lộ ra nụ cười được giải thoát.
So với kiếp trước, lần tạo phản này không tạo ra bất kì thương vong nào cho bách tính. Ngoại trừ cô gái của hắn.
Sau khi Phù Linh hồi kinh, Thái Phó đại nhân thiếu chút nữa khóc ngất đi, phu nhân cũng một đêm bạc đầu.
Giang Đình Dật đỏ mắt hỏi hắn: “Miên Miên có chịu khổ không?”
Hắn trầm mặc một lát đáp: “Không có, nàng ấy là một cô nương rất dũng cảm.”
Lúc nào cũng là một cô nương dũng cảm.
[HẾT]