Nhân sinh đa biến, kiên thủ bản tâm - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:59:11
Ta bước tới, đặt hộp thức ăn xuống, cúi đầu —
Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.
(Vì trời đất mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh, vì bậc thánh hiền mà kế tục đạo học đứt đoạn, vì muôn đời mà mở thái bình.)
Trong một thời gian dài, đây là lẽ sống của phụ , cũng là lời dạy của ông đối với con cái trong nhà.
"Đến ." Ông ngẩng đầu lên, mỉm với , vẻ mặt hiền từ khác gì .
"Vâng." Ta cụp mi cúi đầu, đưa tay mở hộp thức ăn, lấy mấy đĩa thức ăn nhỏ và cơm, "Đây là mẫu tự tay , gạo là gạo quê nhà, bà chạy mấy con phố mới tìm . Bà khi che.c vẫn ăn cơm nhà, như khi che.c mới quên đường về nhà."
"Mẫu con khỏe ?"
"Khóc mấy ngày, bây giờ dần dần hồi phục, thêm một thời gian nữa, khi lo liệu xong hậu sự cho phụ , sẽ chuẩn cùng ca ca và về quê."
"Mẫu con là một nữ tử kiên cường."
Ta bày tỏ ý kiến, cung kính đưa đũa.
Phụ gắp một miếng thịt bỏ miệng, từ từ nhai, mắt nheo , như đang thưởng thức.
"Hắn để ai vị trí đó?" Đột nhiên ông hỏi.
"Tứ hoàng tử." Ta đáp.
"Ồ! Hắn , cũng từng dạy dỗ, là một tính tình ôn hòa." Trong mắt ông lóe lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh trở .
"Vương gia đối xử với con thật ."
Nhắc đến chuyện , giọng khỏi mang theo một tia châm chọc, ngẩng đầu ông: "Chẳng tất cả những chuyện đều trong kế hoạch của phụ ?"
"Vụ ban hôn bảy năm , là phụ bàn bạc riêng với Thái Hậu nương nương, đúng ?"
Ông im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp mở lời: "Con ."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Phụ , con kẻ ngốc, ban đầu lẽ , nhưng lạnh nhạt với con mấy năm nay, đề phòng con mấy năm nay, ngày ngày sống cô độc trong phủ, nếu con vẫn hiểu rõ một chuyện, e rằng cũng với sự dạy dỗ của phụ ." Ta thản nhiên .
"Vì dọn đường cho Thái tử, phụ ... hy sinh con." Nói đến đây, lòng nhói đau, ngừng một chút mới tiếp, "Có lẽ là sự sủng ái của Bệ hạ dành cho Hoàng quý phi, hoặc là lời vô tình của Bệ hạ, khiến phụ cảm thấy bất an. Thái tử tuy là thừa kế chỉ định, nhưng so với Thập Tam hoàng tử Tĩnh Tây quân chỗ dựa thì thế lực vẫn còn mỏng manh, mà duy nhất thể chống ông chỉ ."
" Nhiếp Hàn Sơn tính tình cứng rắn, tâm ý dồn Bắc cương, hề ý định về phe nào, dù Thái Hậu nương nương là cô mẫu của , cũng thể chi phối suy nghĩ của ."
"Vì , lúc phụ mới nhắm con, dùng một lưỡi d.a.o dịu dàng, cắt mở lớp giáp bảo vệ . Phụ cô độc, quạnh hiu, trong lòng áp lực và trách nhiệm nặng nề khó cùng ai, nên phụ đưa con đến bên . Hắn là một tảng băng, nhưng một khi sưởi ấm, nhiệt tình bùng nổ còn nóng hơn cả lửa. Phụ dùng con để đổi lấy sự ủng hộ bất đắc dĩ của Nhiếp Hàn Sơn."
"Chỉ tiếc là chuyện dường như ngoài dự đoán của phụ và Thái Hậu nương nương, lẽ hai cũng từng nghĩ tới, con và sẽ duy trì mối quan hệ kỳ lạ và xa cách như nhiều năm. Con ngốc, cũng ngu."
Ta một tiếng, nghĩ đến những năm , mỗi gặp mặt , mỗi trò chuyện, mỗi lời qua tiếng và kiềm chế trong lời , khỏi cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
" phụ vẫn thành công."
"Phải, con thành công. như phụ mong , cho nên khi con trở về, phụ mới tỏ nôn nóng và kiêng dè như ." Ta thở dài một , nước mắt vô thức rơi xuống, "Con mất ba năm để tìm hiểu sở thích của , mất hai năm để gõ cửa trái tim , chỉ là một việc, phụ lẽ hiểu, hoặc sớm quên, chân tình dùng chân tình để đổi lấy."
"Nếu con , nếu thật sự chút động lòng nào, cũng thể giống như , cũng ai ép con, đúng ? Tuy chút tư tâm, nhưng Vi Vi, công bằng mà , Vương gia cũng là nam tử một hai đời ."
"Vâng, phụ , con động lòng . Vậy phụ thấy, nếu con để nảy sinh tình cảm với con, phụ thấy nhà họ Hứa chúng mấy trăm , thích trong tộc, bây giờ còn mấy sống sót?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-sinh-da-bien-kien-thu-ban-tam/chuong-25.html.]
"Phụ , con khuyên phụ nhiều , Bệ hạ đa nghi ghen ghét, sớm coi phụ như cái gai trong mắt, nếu phụ bằng lòng dừng tay, cũng sẽ đến mức cuối cùng liều lĩnh tất cả, rơi bước đường ."
" thiên hạ chung quy hoàng đế, tại thể là Thái tử?! Ta gì sai?!" Phụ dường như nổi giận, bịch một tiếng đập đôi đũa xuống đĩa sứ.
Ta cúi đầu món thịt xào ớt xanh rải rác bên ngoài, nhắm mắt , nở nụ nhợt nhạt: "Phụ tại về Bệ hạ kiêng dè Thái tử như ?"
"Vì Bệ hạ sợ, thấy chính ngày xưa trong Thái tử, cái con ích kỷ, lạnh lùng, tàn nhẫn đó. Phụ tự hỏi lòng xem, Thái tử thật sự là một vị minh quân ?"
"Sao ? Nó là do dạy dỗ từ nhỏ mà lớn lên!"
"Vậy lúc nó gie.c gie.c phụ, chút nào nỡ ?"
"Nhà đế vương vốn nên quyết đoán!"
"Vậy câu kết với Hung Nô, mặc kệ mấy vạn bách tính Bắc cương, lẽ nào đây cũng là sự quyết đoán của bậc quân vương ?!" Ta quát lớn.
Ông nhắm mắt .
Mắt đỏ hoe, thẳng ông: "Phụ lúc trẻ, cũng từng đến Bắc cương, từng thấy gió Bắc cương, cũng từng thấy má.o của bách tính Bắc cương, lẽ nào phụ cũng cho rằng việc là đúng ? Phụ , điều con đau lòng nhất là gì ? Là phụ mà con luôn tự hào, phụ cả đời vì dân vì nước, cuối cùng là kẻ chủ mưu chuyện , những bức thư đó, khác thể , nhưng con đều là do phụ ."
"Hắn giấu con cả chuyện ." Ánh mắt phụ phức tạp, chút an ủi.
"Con , sưởi ấm trái tim , tất cả thứ của con đều thể thấu." Ta lau nước mắt mặt, "Phụ , con chỉ hỏi một câu, tại phụ như ?"
Ông nhắm mắt , dường như chút thở dài: "Chung quy sự hy sinh, Đại Hạ triều cần một khởi đầu mới, khi Thái tử đăng cơ, tự nhiên sẽ dẫn dắt thêm."
" phụ chắc chắn đúng ? Hôm nay phụ thể hy sinh con, cũng thể hy sinh Bắc cương, ngày còn gì là thể hy sinh nữa?"
"Trên hoàng quyền, còn lương tâm!"
"Thiên hạ bá tánh đều trong một ý niệm của hoàng vị đó, cuộc sống của họ giống như hạt bụi, cực kỳ dễ hủy hoại."
Ta nhắm mắt , nước mắt tuôn rơi, một lát dậy quỳ xuống: "Nữ nhi... bái biệt, tạ ơn phụ nhiều năm dưỡng dục."
Dập đầu ba cái thật mạnh, dậy, ông đang nhắm mắt , xoay rời .
Lúc sắp cửa, thấy phía truyền đến một giọng già nua: "Chăm sóc mẫu con cho , bà tuổi cao."
"Còn nữa... sống với Vương gia, thì cứng rắn, nhưng thực tâm địa mềm yếu."
"Vi Vi, năm đó phụ chọn cho con, là cân nhắc đến con."
"Vâng." Ta nghiến răng, giọng nghẹn ngào, bước ngoài.
Vừa ngoài, liền thấy Nhiếp Hàn Sơn sừng sững bên ngoài lao ngục.
"Nói xong ?"
"Ừ." Ta mặt , tránh ánh mắt của , đưa tay lau nước mắt.
"Ta đưa nàng về nhà."
"Được."