Nhân Sinh Rực Rỡ
NGOẠI TRUYỆN
1
Trước đó, bộ phim nghệ thuật kia của tôi đã khá nổi cũng đã thu hút được một lượng người hâm mộ, mà sau khi “Trảm tiên” được phát sóng thì tôi đã nổi rần rần thật sự.
Ba ngày liên tiếp, hotsearch về diễn xuất của tôi luôn đứng đầu, còn kèm theo chữ “nóng”.
Thẩm Đường Khê nằm trên giường của tôi, làm bộ nịnh tôi: “Trời ơi, đại minh tinh của chị, em giành hết hào quang của chị rồi, em đền bù chị thế nào đây?”
Tôi nghi hoặc nhíu mày: “Chị ở nhà em ăn chực uống chờ ba tháng mà còn muốn em đền bù chị?”
Cô ấy nhảy xuống giường, ôm lấy tay tôi, nũng nịu: “Chị mặc kệ! Chắc chắn giải thưởng Bạch Ngọc Lan năm này chắc chắn thuộc về em rồi, em phải khao chị một chầu hoành tráng đó!”
“Sao công tỷ của chị vẫn chưa lên lịch làm việc cho chị, như thế không sao chứ?”
Thẩm Đường Khê chẳng quan tâm, tự tin nói: “Lúc ký hợp đồng có thỏa thuận quay xong một bộ phim sẽ cho chị nghỉ ba tháng, đây là điều khoản có trong hợp đồng!”
Tôi nhíu mày, còn có thể như vậy sao?
Đương lúc cười đùa với Thẩm Đường Khê, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của công ty, báo cho tôi biết tôi đã lọt vào danh sách diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc Lan.
“Tất cả mọi người đều nói em sẽ đoạt giải năm nay.”
Chị May ở đầu dây bên kia cũng cười nói vui vẻ: “Nhưng dù em không được giải thì cũng không sao.”
“Bởi vì chị tin em nhất định sẽ giành được vòng nguyệt quế ảnh hậu. Dù là năm năm sau, hay mười năm sau!”
Tôi mỉm cười: “Đúng vậy! Dù là năm năm sau, hay thậm chí mười năm sau!”
Bởi vì đây là nghiệp diễn mà tôi yêu, tôi đã không còn sợ nữa.
2
Một ngày sau hôm nhận giải Bạch Ngọc Lan cho diễn viên trẻ xuất sắc nhất, tôi có một cuộc điện thoại đặc biệt, từ trại giam gọi tới.
Đầu dây bên kia nói, Ngô Mạch Mạch ở trong trại giam muốn gặp tôi, vì thế cô ta đã tự sát hai lần.
Tôi không từ chối, hôm sau lập tức tới trại giam.
Ngay khi nhìn thấy Ngô Mạch Mạch, tôi không khỏi kinh sợ, bởi vì bộ dạng bây giờ của cô ta quá gớm ghiếc.
Trên mặt chỗ thì sưng một cục, chỗ thì lõm một mảng, vô cùng kỳ quái.
Mà tóc của cô ta thế mà đã hoa râm, trong một khoảng thời gian ngắn đã già đi rất nhiều.
Thần trí cũng ngẩn ngơ, không phân rõ hiện thực hay ảo giác.
Cô ta điên rồi.
Quản lý trại giam đã nói trước với tôi.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, cô ta như đột nhiên lấy lại được lý trí.
“Triệu Hân Nhiên! Tại mày, tại mày giở trò đúng không?”
“Có phải mày biến thành quỷ, muốn trả thù tao nên kéo tao vào cơn ác mộng này đúng không! Mày mau thả tao ra ngoài, mau thả tao ra ngoài!”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta nổi cơn điên kéo song sắt, không ngờ cô ta cũng nhớ được chuyện kiếp trước.
“Mau thả tao ra ngoài, tao là ảnh hậu, tao đã là ảnh hậu!”
“Mày là con thọt, có cái gì đòi tranh đua với tao?”
“Tao không sợ mày, tao nói cho mày biết, tao không sợ mày, Triệu Hân Nhiên!”
“Dù mày biến thành quỷ cũng không thắng được tao!”
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười. Mặc kệ cô ta có nghe hiểu không, tôi vẫn mở tin tôi nhận được giải Bạch Ngọc Lan ra cho cô ta nhìn.
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi chưa từng hại cô điều gì. Tôi chỉ hối hận, hối hận không lo sống cho bản thân mình mà lại đi khuyên cô để rồi đổi lấy kết cục như vậy.”
“Còn cô, cô biết cô sai ở đâu không?”
“Từ trước tới nay, cô chỉ nhìn thấy điểm tối của người khác rồi ghen ghét họ mà không biết tự bản thân cô đã có. Cô nhận được kết cục hôm nay đều do cô lựa chọn, không trách ai được hết.”
“Cũng may ông trời cho tôi một cơ hội, để tôi chỉ đi con đường của bản thân mình!”
“Cô nhìn đi, sau này con đường tôi đi sẽ càng ngày càng rộng mở!”
“Còn cô, không thể trở mình được nữa rồi!”
Bỏ lại tiếng gào thét đằng sau song sắt, tôi chậm rãi rời khỏi trại giam.
Cách đó không xa, Thẩm Đường Khê đang nhiệt tình vẫy tay với tôi.
“Hân Nhiên, chị tới đón em!”
(Hết)