"NHÂN TÀI" HARVARD - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:00:57
8
Hôm đó, đang chỉnh sửa bản tổng kết công việc theo yêu cầu của Chu Tuấn thì nhận cuộc điện thoại gấp gáp của .
Bà nội té ở nhà, đập đầu xuống đất, hiện đang hôn mê, bảo nhanh chóng đến bệnh viện.
lập tức bật dậy khỏi chỗ , chạy vội khỏi văn phòng.
Chu Tuấn mắt nhanh tay lẹ, túm lấy balo , gọi :
“Chút nữa còn cuộc họp nhóm, Lâm Dương Dật, định đấy?”
“Bà nội bệnh , đến bệnh viện ngay lập tức!”
vốn đang lo lắng, còn điều mà giữ , nhịn nổi nữa liền hét lên.
Các đồng nghiệp đều đầu về phía chúng .
Chu Tuấn liếc từ đầu đến chân, lạnh giọng: “Cậu xin phép quản lý ? Nếu phát hiện, tính lén chuồn ?”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Cứ thế thì văn hóa công ty còn gì nữa? Lâm Dương Dật, về chuẩn tài liệu họp cho ! Họp xong gì thì !”
thở dốc, m.á.u dồn lên não, còn bình tĩnh như : “Bỏ tay .”
“Lúc vẫn còn giữ bình tĩnh mà chuyện với thì đừng quá đáng, đảm bảo sẽ chuyện gì .”
“Bà nội đang nguy kịch, bệnh viện ngày bây giờ. nhắn tin xin phép quản lý WeChat , quy trình xin nghỉ cần, sẽ bổ sung !”
Chu Tuấn vẫn chịu buông tha, ánh mắt sắc bén: “Hôm bảo bà nội mừng thọ tám mươi, giờ bệnh nguy kịch? Hừ, bà nội thật nhiều đấy! Mấy cái lý do ma mới tin. cho , hôm nay sẽ rõ vụ !”
“Đừng tưởng cố tình gây khó dễ, tham gia họp chứ gì? Trong sổ tay nhân viên ghi rõ: nghỉ phép xin một tuần, nghỉ bệnh cần giấy bác sĩ, nghỉ tang cần giấy chứng tử, ? Nếu , một là từ chức về nhà, ý kiến. Hai là ngoan ngoãn về chỗ việc.”
“Hôm nay gương, cho thấy sự nghiêm túc trong công việc.”
Hắn thao thao bất tuyệt, cứ như đang chuẩn mở một buổi tọa đàm về quy tắc công ty. Điện thoại trong túi cứ rung liên hồi, bắt máy, là giọng cha đầy lo lắng: “Dương Dật, con còn tới ? Bà nội , bình thường thương con nhất, con mau đến gặp bà cuối.”
bật loa ngoài, vội vàng đồng ý chằm chằm Chu Tuấn. Hắn ngay lập tức tự thuyết phục :
“Anh thật là… để trốn mà cũng bịa như . Hồi còn học chắc cũng bịa cớ để trốn học chứ gì?”
“Lâm Dương Dật, đến công ty là để chỉnh đốn , thầy cô dạy, giờ xã hội, để dạy cho cách tuân thủ quy tắc.”
Xung quanh đồng nghiệp bắt đầu đến can ngăn. Chuyện vốn chẳng to tát gì, bình thường trong công ty một quy ước miệng: việc gấp thì thể xin nghỉ hai tiếng. Chu Tuấn cứ lớn chuyện lên!
“Lâm Dương Dật, luôn tự hào vì kỹ thuật của , cho rằng ai cũng bằng , nhưng nếu giỏi thế, tại học trường đại học kém thế?”
“Anh bao giờ nghĩ đến lý do tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-tai-harvard/chuong-5.html.]
Chu Tuấn bỗng đổi thái độ, như một lãnh đạo lớn đang “khai tâm mở trí”.
bật , trong công ty nhiều phục , Chu Tuấn luôn tìm cơ hội đập tan cái “cây cao bóng cả”.
Trước đó tỏ ngoan ngoãn, nịnh nọt học theo từng chút một, bắt nào.
Giờ vụ nghỉ phép , đúng lúc chờ đợi lâu.
đồng hồ, lãng phí 20 phút ở đây, đến bệnh viện ít nhất mất thêm nửa tiếng. Qua giọng cha , bà nội đang nguy kịch.
Là ép .
vốn định giữ kín chuyện cho đến khi rời công ty, giờ đành tung sớm.
“Chu Tuấn, là ai mà quyền quản học trường nào? Anh tưởng học xong cái đại học 'dởm' ở nước ngoài là thành tinh xã hội ?”
“Đại học Harvard ? Sao cái Harvard của khác với cái Harvard thấy mạng thế?”
“Lần đầu thấy ‘Cao đẳng cộng đồng Harvard’ cũng gọi là Harvard đấy!”
“Trong nước thi đậu đại học, nước ngoài cái bằng giả thành của quý? Chu Tuấn, buông tay , còn nể mặt để giữ chút thể diện. Nếu , đừng trách hết chuyện.”
Các đồng nghiệp liền xì xầm bàn tán.
Trình độ của Chu Tuấn ai cũng rõ, nghi ngờ học lực của từ lâu. bằng nghiệp của đúng là ghi “Harvard”.
Ai ngờ cái Harvard đó Harvard thật.
Tự hào về học lực bao lâu nay bóc trần, mặt Chu Tuấn trắng bệch bấy nhiêu, tay vẫn nắm tay nhưng đang run rẩy.
Hắn tức đến điên: “Anh bậy cái gì ! chính là nghiệp Harvard, cái thằng học đại học hạng ba như dám nghi ngờ ?!”
“Lâm Dương Dật, quỳ xuống xin . Nếu cho tay!”
Đồ ngu ngốc… thầm chửi trong lòng. Thấy còn nắm chặt nữa, lập tức nhấc balo ngoài:
“Có bản lĩnh thì đưa bằng nghiệp của cho xem ?”
“Cậu là ‘nhân tài cao cấp’ duy nhất của công ty đấy, nhưng mà đời , nghiệp Harvard chỉ ?”
Chu Tuấn chỉ tay , “Anh…” mãi nổi một câu, quát to: “ việc gì tự chứng minh?!”
chạy đến cửa, thấy nhịn bật lạnh: “Không ai bắt tự chứng minh. Thế thì chấp nhận nghi ngờ , nhân tài Harvard!”
Chu Tuấn sụp đổ, hét lên lưng :
“Lâm Dương Dật, cho ! Bước khỏi cánh cửa , mai khỏi cần !”
giơ điện thoại lên chỉ cho xem: “Quản lý đồng ý , ý kiến thì mà tìm quản lý.”