Nhàn Vân Dã Hạc - 11
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:47
13
Ta và trở về những ngày mật ngọt say đắm.
Thật ngoài dự liệu, thực sự thỉnh phong Trắc phi.
Lạc Tâm Di đoạt quyền, cấm túc, thẻ bài quản gia và sổ sách đều đưa đến tay : “Gia nàng chịu ấm ức, yên tâm, gia sẽ để nàng bắt nạt nàng nữa.”
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Đây là sự bù đắp của .
Cũng là sự bảo vệ của .
Người trong phủ đều chờ xem trò , nhưng chẳng hề vấp váp, gọn gàng sắp xếp việc trong vương phủ đấy.
Từ nhỏ, hiểu rằng, bất cứ bản lĩnh nào chỉ khi lĩnh hội mới thực sự là của .
Thế nên học hết, xem hết.
Đoạn Thành Quân ngạc nhiên vui mừng, hôn hết đến khác: “Vân Nương, nàng còn bao nhiêu điều bất ngờ mà gia đây?”
Ta nghĩ thầm, điều bất ngờ lớn nhất đang ở ngay ngươi đó.
ngoài mặt, vẫn giữ vẻ hiền thục.
Hắn ôm mộng bá nghiệp, liền giúp kết giao với các phu nhân quyền thần.
Trong yến tiệc chuẩn riêng cho , tình cờ thấy cặp phu thê từng đến ngôi chùa đổ nát cầu thuốc.
Một nỗi ngượng ngùng và hổ trào dâng trong lòng, vội cúi đầu lưng.
Sau lưng liền vang lên tiếng bước chân, một giọng như từ kiếp vọng đến: “Yến tiệc của Trắc phi nương nương, củ cải?”
“Củ cải từ xưa mỹ danh là nhân sâm đất…” Thấy sắc mặt tái nhợt, bà tức giận: “Quả nhiên là cô!”
“Hạc Dã mới mất lâu, cô vội vàng bò lên giường kẻ thù của ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/11.html.]
Ta nghẹn lời, chẳng thể giải thích tất cả những điều , chỉ ngẩn yên tại chỗ.
“Cô như .”
Bà rưng rưng nước mắt , dường như hiểu lý do vì ở đây: “Điều mong mỏi lớn nhất của Hạc Dã là cô thể sống .”
“Cô nên hủy hoại bản như thế.”
14
Thế mà cũng gọi là hủy hoại bản ?
dù trăm ngàn lý do, vẫn cảm thấy áy náy với Thẩm Hạc Dã.
Sau buổi yến tiệc, chìm cơn ác mộng sâu thẳm.
Trong mơ, dịu dàng vuốt tóc , dặn dò ngoan ngoãn ở nhà, ngoài sắm sửa đồ thành .
Ta chui trong chăn, chỉ trách quấy rầy giấc ngủ của : “Biết , lắm lời quá.”
“Không bắt nạt chỉ vì cha đấy, nến long phụng, chăn hỷ, những thứ cần , một thứ cũng thiếu của .”
Chàng dường như bật khe khẽ, giọng cưng chiều: “Được , còn mang về cho nàng món kẹo tơ yêu thích nữa, ?”
Lần cuối cùng trò chuyện với , thứ để cho là sự sốt ruột và cáu kỉnh.
Cảnh sắc đổi, thấy đó, m.á.u me đầm đìa, bất động như một con búp bê rách nát.
“Vân Nương, Vân Nương!”
Ta toát mồ hôi lạnh, giật mở mắt, Thẩm Hạc Dã biến mất.
Trước mặt chỉ Đoạn Thành Quân đang ôm đầy lo lắng: “Ta gọi thế nào nàng cũng tỉnh, sợ c.h.ế.t.”
Vậy ngươi c.h.ế.t ? câu đó, thể miệng.
Ta chỉ thể khép mắt , mặc cho chìm sâu giấc mộng Thẩm Hạc Dã.