Nhàn Vân Dã Hạc - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:50
17
Vào ngày sinh thần của , chiếc áo rốt cuộc cũng thêu xong phiến trúc cuối cùng.
Đoạn Thành Quân vui vẻ ướm thử: “Vừa vặn lắm, hương áo giống hệt hương nàng.”
Ta khẽ cong môi .
Tất nhiên , tấm vải , mớ chỉ , cẩn thận xông hương suốt bấy lâu.
Hắn ôm bộ y phục vui mừng khôn xiết, tặng món quà sinh thần quý giá nhất.
Ta cũng vui vẻ, ngón út quấn lấy tay : “Thiếp món quà sinh thần nhất .”
Hắn còn kịp phản ứng, một toán quan binh xông : “Có tố cáo Túc Vương mưu phản, tất cả bắt !”
Ta cùng áp giải ngục.
Hắn vẫn dịu dàng trấn an : “Đừng sợ.”
khi những sổ sách và thư từ trong ngăn bí mật ném mặt , khuôn mặt cuối cùng cũng tái nhợt, gào oan.
Thật , tất cả những mặt ở đây đều hiểu rõ sự thật.
Hắn gào hồi lâu, thấy chẳng ai để ý, liền ngã quỵ xuống đất.
Ta cẩn thận quỳ xuống bên cạnh, siết c.h.ặ.t t.a.y : “Gia đừng sợ, dù chuyện gì xảy , cũng luôn ở bên .”
Hắn ôm chầm lấy , vùi mặt đầu gối mà nức nở.
Ta dịu dàng vuốt lưng .
Khóc gì chứ? Nỗi đau của ngươi hôm nay, so với nỗi đau của ngày xưa, còn bằng một phần vạn.
18
Ta tìm thấy chứng cứ trong ngăn tối của thư phòng, vô cùng hữu dụng.
Đoạn Thành Quân giáng xuống thứ dân, giam cầm suốt đời.
Ngày nhốt, đưa một tờ khế ước bán : “Nàng hầu hạ gia bấy lâu, gia thả nàng .”
Hắn , sớm nhận là cô nương năm xưa của Bách Hoa Lâu.
Khi , nợ một lời hứa.
Nay, trả một sự tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/13.html.]
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Hắn nhắc đến quá khứ, nên nguyện cùng quên , chỉ coi là Vân Nương luôn hết lòng yêu .
Ta giả vờ xúc động, tự tay xé nát tờ giấy : “Thiếp , mãi ở bên gia.”
Hắn vô cùng cảm động, sẽ cùng một đôi phu thê bình thường.
Lạc Tâm Di nghiến răng ken két, gương mặt đầy nhục nhã: “Người cùng ả phu thê, là gì?!”
Cơn giận của nàng trút lên : “Ngươi tưởng từng yêu ngươi ? Vì , mới nhốt ngươi ở Bách Hoa Lâu!”
“Chỉ là một con tiện nhân, mà quyến rũ !”
Ta giật ngẩng đầu: “Ngươi gì?!”
“Haha, ngươi còn ?”
Nàng sảng khoái: “Ngươi mới chính là đại tiểu thư thật sự của Lạc gia. Đoạn Thành Quân sợ khác thấy ngươi, đến lúc đó vạch trần phận của , khiến tổn thương, nên mới cố tình bao nuôi ngươi suốt nửa năm trời.”
“Ngươi tưởng chuyện gi.ế.t ngươi là do quyết định ? Không sự đồng ý của , ai dám động đến bảo bối trong lòng ?”
“Vương gia nỡ để chính thê của trở thành nữ nhi của thường dân?”
Ả nhớ chuyện cũ, ánh mắt lóe lên một tia hạnh phúc kỳ quái: “Trước đây từng một hòa thượng thấy cùng… ừm, cùng mẫu ruột của kéo qua kéo , suýt chút nữa lộ phận, cũng nhờ Vương gia mặt giải quyết giúp .”
Ta túm chặt cổ tay ả: “Dựa cái gì?!”
Ả khinh miệt bĩu môi: “Ngươi mệnh tiện, kỹ nữ, thành nha leo giường, thật khiến ghê tởm!”
Cơn giận trong bùng lên, lao tới cắn chặt cổ ả.
Ả đ.i.ê.n cuồng giật tóc , miệng vẫn ngừng nhục mạ: “Trông bộ dạng dâm đãng , chẳng thứ gì! Chỉ xứng hạng nữ nhân ai cũng thể chà đạp!”
Tai ong ong, chỉ cảm thấy tất cả hận ý trong đầu đều tập trung nơi đầu răng.
Chẳng bao lâu, ả trợn trừng mắt, tắt thở.
Máu đỏ tươi từ khóe miệng ngừng chảy xuống.
Thấy còn đang run rẩy, Đoạn Thành Quân ôm chặt lấy , ngừng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, sẽ ai hại nàng nữa.”
“Chỉ là một nữ nhân, c.h.ế.t thì thôi.”
Ta rúc lòng , run rẩy vì hưng phấn.
Lạc Tâm Di c.h.ế.t, Đỗ gia cũng hoàn toàn cắt đứt mọi đường hỗ trợ hắn.
Dù chuyện gì xảy trong viện , cũng sẽ chẳng ai đến cứu .
Sau khi t.h.i t.h.ể ả kéo , hôn lên môi : “Được, chúng hãy một đôi phu thê bình thường.”