Nhàn Vân Dã Hạc - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:38
5
Lòng từ bi của y vét sạch từng đồng xu trong hòm công đức, mà vẫn đủ.
Còn bù thêm mười cây cải trắng trồng ở núi.
“Thẩm Hạc Dã, lòng từ bi của ngươi đáng để đến mức ?”
Huynh đút thìa thuốc cuối cùng miệng , mặt vẫn giữ nụ quen thuộc: “Đối với , đáng.”
Thẩm Hạc Dã là xuất gia sống khổ hạnh nhất mà từng gặp.
Một trông giữ ngôi chùa đổ nát sắp sập, mỗi ngày trời sáng dậy tụng Kinh sớm, dùng qua bữa cháo loãng với rau dại xong liền vác cuốc lên núi trồng trọt.
Buổi trưa ăn vội, nghỉ ngơi đơn giản, tiếp tục lên núi, đến khi trời sầm tối thì gánh nước đổ đầy chum, uống thêm bát cháo loãng tụng Kinh khuya.
Tụng Kinh khuya đều nhắm mắt, vì dầu đèn đắt đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, ngày qua ngày như , ròng rã hai mươi năm.
Có lẽ sự chuyên tâm của cho rung động, khi khỏi bệnh, đầu tiên dậy thật sớm, theo y đánh chuông.
Khoảnh khắc ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, tiếng chuông ngân vang vọng xa.
Từ đó, tụng Kinh, trồng trọt, nấu ăn… tất cả trở thành việc như lẽ thường ngày.
Khi những trái hồng cây chín đỏ, cải trắng núi cũng thu hoạch mấy đợt.
Năm trăm văn kiếm từ việc bán rau, dùng để mua cho hai bộ y phục, mua thêm nhiều loại thuốc giúp khôi phục dung nhan.
Có lẽ tài chế thuốc của y hạn, nên dung mạo cũng chỉ hồi phục tàm tạm.
Mơ hồ chút bóng dáng ngày xưa, nhưng chẳng còn giống hệt nữa.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/4.html.]
Ta nghĩ, nếu là của , chắc chắn đập vỡ bảng hiệu của .
y chỉ thản nhiên , đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
lúc , một cặp phu thê hoảng hốt ôm con lao chùa, đứa bé sốt cao co giật, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Hạc Dã lập tức sắc thuốc, trông chừng suốt hai ngày hai đêm mới cứu đứa trẻ.
Cuối cùng, chỉ nhận một giỏ củ cải tiền dầu hương.
Ta tức giận, tiền thuốc đó là do khổ sở trồng cải trắng mà , mà cuối cùng chỉ đổi mấy củ cải.
Huynh vui vẻ: “Củ cải vốn mỹ danh là nhân sâm đất, .”
Ta bĩu môi, khách sáo mà thẳng: “Huynh đúng là nên bồi bổ đầu óc , ăn lỗ vốn như , chắc chỉ là cam tâm tình nguyện.”
y vẫn điềm nhiên gọt vỏ củ cải, những ngón tay trắng trẻo như ngọc khéo léo xoay chuyển, chậm rãi giải thích, đứa trẻ sinh yếu ớt, vì chữa bệnh mà gia đình sớm khánh kiệt, mấy củ cải e rằng cũng là vay hàng xóm.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt một vầng sáng nhạt nhòa, phảng phất như Phật quang chiếu rọi: “Người xuất gia, lấy từ bi gốc.”
Đây là thứ hai chứng kiến cứu .
Huynh dường như cần bất cứ lý do gì, cũng thể dốc hết tất cả để cứu một xa lạ.
Về , đôi phu thê đó dẫn con đến dâng hương tạ lễ, vẫn chỉ mang theo một giỏ củ cải.
Người vợ áy náy cúi đầu: “Xin, xin , trong nhà thực sự…”
“Không .”
Ta mỉm đón lấy chiếc giỏ, “Củ cải vốn mỹ danh là nhân sâm đất, là thứ nhất.”
Nhân lúc ai để ý, đứa trẻ len lén chạy đến bên , dúi tay một viên kẹo: “Tỷ tỷ, đây là viên kẹo để dành lúc uống thuốc , tặng cho tỷ.”
“Hạc Dã ca ca , tỷ tỷ chịu nhiều khổ cực, tặng tỷ kẹo, ăn sẽ thấy khổ nữa.”