Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nhàn Vân Dã Hạc - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:08:42

8

Vết thương của bình phục, nhưng để di chứng hoảng sợ.

Đoạn Thành Quân thấy đáng thương, liền dẫn ngoài lễ Phật.

[Chùa Chiêu Vân.]

Bàn tay bất giác run lên, “Chùa Chiêu Vân” và “Chùa Nhàn Vân” chỉ khác một chữ, nhưng khác biệt một trời một vực.

So với ngôi chùa đổ nát trong ký ức, nơi nguy nga, hùng vĩ hơn nhiều. Trước sân, điện đều tăng nhân đầy, chân tường cũng rêu xanh dày ẩm.

Ta thành kính quỳ xuống, cầu mong vị Phật giàu sang thể phù hộ cho Thẩm Hạc Dã cũng vui vầy nơi Tây Thiên Cực Lạc.

Ta từng lễ Phật, nhưng lúc đây, cam nguyện quỳ mãi Phật dậy.

“Vân Nương, nàng vui?”

Đoạn Thành Quân lau giọt nước nơi khóe mắt , thấy tinh thần sa sút, bèn tìm cách trêu chọc.

“Nói thì, gia từng gặp một hòa thượng kỳ lạ.”

“Một xuất gia, ôm long phượng chúc, chăn hỷ, còn bàn với chuyện tặng thêm một đôi giày thêu đỏ.”

“Nàng xem kỳ lạ ?”

Ta khẽ gật đầu: “Lạ thật.”

“Hòa thượng đó thế nào?”

Hắn dường như chợt nhớ điều gì đó, nhíu mày thêm: “Sau ? Có khi ch.ế.t trong bụng con ch.ó hoang nào đó .”

“Một kẻ xuất gia mà giữ giới luật thanh quy, thật đúng là bại hoại thế tục.”

Móng tay siết chặt lòng bàn tay.

Hôm đó khi ngoài, Thẩm Hạc Dã còn sẽ mang về cho món kẹo tơ mà thích nhất.

Sau , khi tìm thấy , y phục rách nát, đầy dấu vết cào cắn, chỉ bọc kẹo tơ trong lòng là vẫn còn nguyên vẹn.

Ta ngoan ngoãn tựa đầu đầu gối Đoạn Thành Quân, nước mắt âm thầm thấm ướt vạt áo rộng của : “ , đúng là bại hoại thế tục.”

“May , ông trời còn mắt.”

9

Đoạn Thành Quân thắp cho một ngọn trường minh đăng Phật.

Trên đèn dùng viền vàng khắc hai chữ "Trường Minh" bằng chữ Phạn, xa hoa tột bậc, thiền ý sâu xa.

Hắn nắm lấy tay , khóe môi mỉm : “Một ngọn trường minh đăng, nguyện Vân Nương, trường mệnh bách tuế.”

Ánh nến lập lòe nhảy múa, đến thất thần: “Sống lâu như để gì?”

Trường mệnh bách tuế đối với , chẳng ý nghĩa gì.

Huống chi, cây trường minh đăng , cũng chỉ là một trò lừa bịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-van-da-hac/7.html.]

Nơi ngôi chùa đổ nát , từng suốt ngày đêm thắp đèn vì , cuối cùng vẫn lượt tắt lịm.

Cũng như ánh đèn cùng với mà lụi tàn.

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Ta nhắm mắt, tựa lòng Đoạn Thành Quân, ngửi mùi đàn hương dày đặc, khỏi trầm mê.

đột ngột kéo lòng, chẳng chẳng rằng, cúi xuống đặt một nụ hôn.

Ta theo bản năng né tránh.

Hắn đuổi theo hai , vẫn chạm môi , mang theo cơn giận nhỏ mà bóp lấy cằm : “Giờ giả bộ trinh tiết liệt nữ gì đây?”

Ta buộc đối diện với , khẽ đẩy : “Chốn Phật môn thanh tịnh, nên những chuyện .”

“Hừ.” Hắn cúi đầu cắn , giọng lộ ý giễu: “Lúc bò lên giường thì phóng đãng lắm, giờ nhắc mấy cái quy củ vớ vẩn ?”

Thấy đáp, sắc mặt lạnh dần, thô bạo giật bỏ áo khoác của , kéo tuột đai lưng, mạnh mẽ đè xuống chiếc bồ đoàn án hương:

“Vân Nương, hôm nay gia nhất định nàng ngay tại đại điện !”

“Đừng điều!”

Ta và Thẩm Hạc Dã cũng từng ở đại điện tụng kinh, chép sách, học y.

Người , đại điện là nơi trang nghiêm, tôn kính.

Đoạn Thành Quân thể? Sao thể?!

Ta ngửa mặt đất, lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Trong khóe mắt, bức tượng Quan Âm đài sen bỗng dưng biến thành khuôn mặt của Thẩm Hạc Dã.

Người vẫn giữ nụ : “Đừng sợ, nàng sống thật .”

“Vân Nương, sống tiếp.”

Ta bừng tỉnh, nắm lấy tay Đoạn Thành Quân, ngọt như mật: “Gia đừng vội, nơi thánh khiết nhất, cùng với tiện thấp hèn , há chẳng tương xứng đến lạ?”

Y phục rơi rụng, gian phòng tràn ngập sắc dục.

“Haha, thật là mỹ vị hiếm .”

Hắn vùi mặt cổ , hỏi: “Vân Nương, nàng dùng hương gì ?”

Dĩ nhiên là thứ hương cố tình chuẩn cho .

Thanh nhã, dễ chịu, nhưng ngửi liền khó quên.

Trong hương một vị dược bí truyền, kích tình, độc.

Mỗi giao hoan, độc tính càng sâu, đồng thời khiến khó lòng dứt bỏ.

Ta vòng chân qua thắt lưng , cảm nhận sự đổi rõ rệt bên , chủ động nghênh đón: “Loại hương gọi là, Vong Xuyên.”

Bên bờ Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà.

Thẩm Hạc Dã, đợi thêm một chút.

Loading...