Nhân Vật Phản Diện Chết Trong Tay Tôi
Chương 6
Đại não trong nháy mắt rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn và tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhạt.
Tôi vô thức đưa tay ra định cầm thứ gì đó, lòng bàn tay chạm vào một cánh tay ấm áp, tôi nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Phượng Kì bên tai: “Mẹ, sao vậy? Mẹ có thấy tin tức gì thú vị không?”
“Anh không làm điều đó phải không?” Tôi nói bằng một giọng khó khăn.
Chúng tôi hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, đêm nào cũng ngủ chung giường, tôi đã cố gắng hết sức để mắt tới anh ấy, sao có thể như vậy được? Không thể nào?
Anh ấy đã hứa với tôi.
“Mẹ, mẹ sai rồi.” Phượng Kì thích ý cười, “Mẹ nói nếu ở thế giớt hiện thực này phạm tội thì sẽ bị bắt ngay lập tức, nhưng nhìn xem, con đã giết nhiều nời như vậy mà vẫn chưa bị bắt. Hình như, thế giới thực cũng không có gì hơn thế này.”
Anh ấy thừa nhận điều đó một cách đơn giản đến mức thậm chí không buồn ngụy biện.
Đúng vậy, với năng lực của Phượng Kì, trong vài giờ tôi đang ngủ thì hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài săn g.i.ế.t. Làm thế nào tôi có thể theo dõi anh ấy?
“Tại sao lại giết họ?” Giọng tôi run rẩy.
“Bởi vì nó vui.” Câu trả lời của Phượng Kì vẫn giống như lần trước.
Chỉ vì nó vui.
“Những người đã chết đó đều vô tội, họ còn sống và có thật.” Tôi lẩm bẩm với chính mình.
“Hửm,” nụ cười của Phượng Kì sâu hơn, “vì vậy giết người sẽ vui hơn.”
Tôi ngốc thật.
Tôi thực sự đã nghĩ rằng một kẻ biến thái đã sống hàng trăm năm sẽ bị ảnh hưởng thành công bởi tôi chỉ sau vài tháng thân thiết với anh.
Vĩnh viễn tà ác, vĩnh viễn vặn vẹo, không có tình cảm, không thể bị uy hiếp, không có khả năng bị cảm hóa, cũng khinh thường sự trong sạch, đắm mình trong bóng tối và gi.ết ch.óc, lấy t.ử von.g làm thức ăn và bầu bạn với th.i th.ể.
Hóa ra từ đầu đến giờ Phượng Kì chưa bao giờ đi chệch khỏi bối cảnh mà tôi đã thiết lập cho anh ấy.
Cho đến giờ phút này, tôi mới thực sự nhận ra mình đang phải đối mặt với một con quái vật đáng sợ đến mức nào.
Ngay từ ngày đầu tiên đến thế giới này, Phượng Kì đã bắt đầu trò chơi gi.ết chóc của mình.
Anh không có ý định để lại một lối thoát.
Tôi đã bày ra cho Phượng Kì một thủ đoạn lừa gạt xảo quyệt nhất, có thể dễ dàng dụ con mồi mắc câu.
Đến nỗi với tư cách là người sáng tạo, tôi cũng bị dính bẫy này.
Có điều gì đó trong tim tôi đang sụp đổ, nhưng tôi thậm chí không có thời gian để cảm thấy buồn.
Tôi quay người muốn bỏ chạy thì Phượng Kì lại ôm tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi: “Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận được không? Con yêu mẹ thật lòng.”
Thật mỉa mai.
Ai dám đòi hỏi sự chân thành như vậy?
Anh ấy nói, tôi có thể đuổi anh ấy đi bất cứ lúc nào.
Kẻ lừa đảo.
Tôi không có cách nào có thể thoát khỏi con quái vật này.
Trong tiềm thức tôi muốn gọi cảnh sát, nhưng Phượng Kì ở gần đến mức anh ta sẽ ngăn tôi lại ngay lập tức. Hơn nữa, anh ta đã giế.t rất nhiều người mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào. Cho dù có bị bắt thành công thì anh ta cũng sẽ không bị kết án.
Điều đáng sợ nhất là Phượng Kì còn có cơ thể bất tử.
Không ai có thể đánh bại anh ta.
“Đúng rồi.” Phượng Kì ôm eo tôi nhẹ nhàng hỏi: “Em vừa nói em là một người trưởng thành không tỉnh táo. Ý em là gì?”
Tôi khàn giọng nói: “Có nghĩa là người lớn phải chịu trách nhiệm về những sai lầm mình mắc phải.”
Phượng Kì dừng lại vài giây và mỉm cười: “Sai lầm gì?”
Tôi nghiêng người trong vòng tay anh và không nói gì.
Đột nhiên, mọi cảm xúc đều rút khỏi cơ thể tôi.
Không yêu, không ghét, không buồn, không sợ hãi.
Chỉ có một mục đích duy nhất
——Gi.ết anh ta.
Ngay cả khi cả hai chúng tôi cùng chết, thì tôi cũng phải tự tay giết anh.
Lần đầu tiên tôi thêm một lượng thuốc ngủ lớn vào thức ăn của Phượng Kì và nhìn anh ấy ăn hết. Ngày hôm sau, Phượng Kì thức dậy như không có chuyện gì xảy ra và nhẹ nhàng hôn tôi chào buổi sáng.
Sau đó tôi đã thử dùng bột tẩy trắng, thuốc diệt chuột, thuốc trừ sâu, v.v., nhưng tất cả đều không hiệu quả.
Chắc chắn rồi, giống như trong tiểu thuyết, Phượng Kì không thể bị gi.ết.
Tôi đọc đi đọc lại “Mặt Trời ấm áp”, tìm lại tất cả các bản thảo và bản ghi nhớ ban đầu của mình, cố gắng tìm cách giết Phượng Kì.
Thật đáng tiếc khi tôi, người từng muốn tạo ra một nhân vật phản diện mạnh mẽ, lại không cho Phượng Kì bất kỳ điểm yếu nào.
Tôi thậm chí còn bí mật viết thêm một phần ngoại truyện, điều này không chỉ làm suy yếu thiết lập của Phượng Kì mà cuối cùng còn khiến anh ta chết một cách vô cùng bi thảm.
Tuy nhiên, nội dung bổ sung không có tác dụng gì với Phượng Kì, kể từ thời điểm Phượng Kì du hành đến thế giới thực, cho dù tôi có bổ sung và sửa đổi bối cảnh của tiểu thuyết như thế nào đi chăng nữa, nó cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Tôi rơi vào tuyệt vọng không đáy.
Tôi không thể nhờ ai giúp đỡ, vì dù tôi có tìm ai thì một khi Phượng Kì để ý, anh sẽ loại bỏ người đó mà không chút do dự. Tôi đã gián tiếp giết rất nhiều người vô tội, và tôi không được phép liên lụy thêm nhiều người nữa.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Vũ và Tuệ Nhĩ lại mời tôi và Phượng Kì đi ăn tối, nhưng tôi thẳng thừng từ chối.
Khi tôi nghĩ rằng họ gần như có thể trở thành nạn nhân trên bản tin, toàn thân tôi run lên.
Tôi đã xóa tất cả ảnh trên điện thoại di động và trong vòng bạn bè của mình, không để lại dấu vết của Phượng Kì.
Phượng Kì tỏ ra lo lắng: “Mẹ, gần đây tâm tình mẹ có vẻ không tốt. Mẹ có muốn ra ngoài thư giãn không?”
Thư giãn một chút.
Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Phượng Kì, tôi có một điều ước.”
Phượng Kì nhếch môi, tựa hồ rất có hứng thú: “Nói cho con biết đi. ”
“Du lịch vòng quanh thế giới trên chiếc RV cùng với người mình yêu.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Đó là một điều ước đáng yêu.” Phượng Kì gật đầu và nắm lấy tay tôi, “Hãy để chúng ta biến nó thành hiện thực nhé.”
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã lên đường trên chiếc RV màu trắng.
Ban ngày, khi lái xe trong màn sương chiều, qua cửa sổ tôi nhìn hoa, cây, suối, ruộng lúa, cối xay gió và bầu trời vô tận bên đường. Nếu gặp một khung cảnh đặc biệt đẹp, tôi sẽ dừng lại và chơi rất lâu. Khi đói, tôi có thể dùng nồi, chảo trên xe để nấu mì, lẩu, bánh bao đông lạnh hoặc tìm một quán ăn gần đó.
Ban đêm, Phượng Kì sẽ tìm một chỗ trống để đậu xe, chúng tôi sẽ ngủ trên chiếc giường đôi lớn trong xe và cùng nhau ngắm bầu trời đêm qua giếng trời. Sau khi xa thành phố, chúng tôi có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Trên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng nửa đêm còn nghe thấy tiếng kêu của những loài động vật không quen biết, tôi luôn vô thức rúc vòng tay của Phượng Kì, để anh ấy vuốt ve lưng tôi, thì thầm an ủi vào tai tôi.
Vào ban đêm, tôi sẽ tự động thức dậy sau mỗi hai canh giờ, chỉ sau khi xác nhận rằng Phượng Kì vẫn đang nằm bên cạnh, tôi mới có thể ngủ yên.
Sau khi tỉnh lại vào nửa đêm lần nữa, tôi thấy Phượng Kì cũng đã tỉnh và đang nhìn tôi dịu dàng.
“Tại sao anh không ngủ?” Tôi hỏi.
“Con muốn nhìn mẹ nhiều hơn.” Anh vuốt ve mặt tôi.
“Tôi có đẹp không?” Tôi mỉm cười với anh.
Trước đây tôi chưa bao giờ dám hỏi ai câu hỏi này, kể cả Giang Huyền, vì tôi sợ bị chế giễu và sợ nghe được đáp án phủ định.
“Đẹp, rất đẹp, là người đẹp nhất.” Ngữ khí kiên định nói.
Chỉ có anh mới khen tôi nghiêm túc như vậy.
Tôi đến gần anh ấy: “Phượng Kì, em ru anh ngủ được không?”
Phượng Kì vùi đầu vào trong ngực tôi, thấp giọng nói: “Được.”
Tôi vuốt ve đầu anh ấy và ngân nga nhẹ nhàng giai điệu trẻ thơ trong “Mặt trời ấm ấp”.
Bảo nhi, Bảo nhi của ta, mau mau lớn lên, mẫu thân sẽ tưới cho con những giọt nước mắt.
Bảo nhi, Bảo nhi của ta, ngoan ngoãn nghe lời, mẫu thân đến chết đều sẽ yêu con.
Bảo nhi, Bảo nhi ngoan, hãy nhắm mắt lại, mẫu thân ngay tại trong mộng chờ con.
…
Một lúc sau, sau khi xác nhận Phượng Kì đã ngủ, tôi mới lặng lẽ đứng dậy, lấy dây thừng đã chuẩn bị trước ra và cố định tứ chi của anh vào giường.
Nơi chúng tôi đậu xe tối nay là một bãi đất trống vắng, không có nhà ở gần đó và ít xe cộ qua lại.
Sẽ không ai phát hiện ra nếu có chuyện gì xảy ra.
Đây là thời điểm tốt nhất để hành động.
Tôi đổ hai thùng xăng lớn lên giường rồi lấy diêm ra.
Đang lúc tôi chuẩn bị châm lửa, Phượng Kì chậm rãi mở mắt, thấp giọng nói: “Mẹ thật độc ác.”
Anh rất bình tĩnh, tâm tình không có gì thăng trầm, có lẽ vừa rồi anh chưa hề ngủ quên.
“Anh đã giết nhiều người vô tội như vậy còn kém hơn tôi hiện tại sao.” Tôi nói.
Lúc này, cuối cùng chúng tôi cũng không cần phải giả vờ với nhau nữa.
“Mùi bột tẩy trắng cùng thuốc sát trùng, thật sự rất gay mũi.”Phượng Kì chăm chú nhìn tôi, “Nhưng bởi vì là mẹ cho, con tất cả đều ăn hết, có phải là rất ngoan?”