Nhặt Được Tướng Công Trà Xanh - Phần 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:10:26
Đêm ngủ , trằn trọc giường, mơ hồ thấy tiếng lật sách của Bùi Ngọc từ bên cạnh, còn tiếng A Nghiêu tán gẫu với hàng xóm:
"Chợ nô lệ nhiều như , Linh Nương đều mua, điều lên điều gì? Nói lên là lựa chọn duy nhất của nàng ! Trúc mã thì ? Hoàn Hoàn giống khanh, chính là khanh! Linh Nương chỉ sai khiến một việc, còn thể chứng minh nàng quan tâm ? Nàng cực kỳ thích !"
Ta: "? ? ?"
Ăn nhiều chút !
15
Sáng sớm, tiếng đập cửa đánh thức.
Một đội cấm quân xông , Thái tử điện hạ lưu lạc dân gian đang ở nhà .
Ta theo bản năng phủ nhận: "Quan gia, gì nhầm lẫn ? Sao Thái tử điện hạ ở chỗ chứ?"
Hắn gì, hiệu cho về phía -
Trước mặt A Nghiêu, một đám cấm quân quỳ xuống, đồng thanh gọi :
"Thái tử điện hạ."
Ta sợ đến run tay: "A Nghiêu, ngươi. . . là Thái tử?"
A Nghiêu vòng qua đám , vội vàng chạy đến bên :
"Không , Linh Nương, quen bọn họ! Người khác gì đều tin, chỉ lời nàng thôi!"
Ta hồn: "A Nghiêu, chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi lừa . Ngươi, họ gì?"
Giọng A Nghiêu nhỏ đến khó , nhưng vẫn rõ. Hắn họ Lý.
Lý, là quốc họ. Cho dù Thái tử, cũng tuyệt đối là dân đen thể tùy ý mua bán ở chợ nô lệ.
Ta mệt mỏi khoát tay, định mời Thái tử điện hạ về nơi nên về, thì thống lĩnh cấm quân chen :
"Ý của Hoàng hậu nương nương là, mời Phương nương tử cùng Thái tử cung."
16
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Việc cung, còn miễn cưỡng hơn cả A Nghiêu. Hắn dù cũng là về nhà, còn thậm chí , đang nhận tra tấn .
Nuôi Thái tử kim tôn ngọc quý trong cái chuồng heo của , mỗi ngày cho ăn trấu nuốt rau, còn sai khiến việc từ sáng đến tối. Chỉ cần nghĩ đến, thấy đáng chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-duoc-tuong-cong-tra-xanh/phan-7.html.]
A Nghiêu nhận nỗi lo của , nắm lấy tay , thề thốt hứa hẹn: "Linh Nương đừng sợ, nàng sẽ ."
Ta miễn cưỡng nặn một nụ .
Đến khi gặp Hoàng hậu, một chút cũng nổi nữa.
A Nghiêu bà cho lui , cung nữ cũng tản hết, trong cung điện rộng lớn, chỉ còn và bà .
Bà nét mặt bình thản, bảo đối diện, tiện tay đẩy một đĩa mứt qua: "Bổn cung , Phương nương tử còn dùng điểm tâm."
Ta sợ hãi nhận lấy, mới nhặt một miếng nhỏ, Hoàng hậu :
"Bổn cung bỏ độc trong đó."
Ta: ". . ."
Ta ăn cũng , ăn cũng xong. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Hoàng hậu hỏi : "Giấu Thái tử lâu như , ngươi thấy đáng c.h.ế.t ?"
Giọng run rẩy: "Thấy thì thấy, nhưng nô. . . vẫn chết."
"Tại ?"
"Vì nô còn kiếm đủ tiền, bây giờ c.h.ế.t , trong quan tài , kiếp vẫn chịu khổ."
Hoàng hậu gật đầu: "Lừa ngươi thôi, mứt độc , ăn thì ăn, thì để đó."
Ta như tha chết, đặt mứt xuống ngẩng đầu lên , thì thấy Hoàng hậu từ tốn lấy từ trong tay áo một con d.a.o găm, đặt lên bàn, hướng thẳng về phía .
Ta: "? !"
Hoàng hậu bình tĩnh với : "Ban đầu định g.i.ế.c ngươi, nếu ngươi trả lời là ngươi thích Lý Nghiêu."
Ta mạnh dạn dò hỏi: "Vậy còn bây giờ thì ?"
"Bây giờ bổn cung sẽ g.i.ế.c ngươi nữa."
Tuy , nhưng vẫn dám buông lỏng cảnh giác.
Ta thể cảm nhận rõ ràng căng thẳng, tim đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.
Ta thận trọng hỏi: "Nương nương, thể cho phép nô hỏi thêm một câu, tại ?"
"Trước sinh tử mà vẫn thể lúc nào cũng treo tình ái môi, đa phần là tính toán, chứ thực sự tình."